“Còn nữa ạ, dạo này cậu chủ rất hay thở dài, không biết cậu ấy thở dài vì chuyện gì, có thể là do chuyện công ty khá phiền phức, cũng có thể là do tôi suy nghĩ nhiều.”
Tâm trạng của Lê Hoa đến nhanh mà đi cũng nhanh, Tô Lạc Ly vừa trở về cô ấy lại trở nên phấn khởi.
“Mợ chủ, buổi trưa mợ muốn ăn gì để tôi làm, dạo này tôi rảnh rỗi không chịu nổi nên cùng dì Phương học mấy món ăn!” Lê Hoa nóng lòng khoe khoang tài nghệ nấu ăn của mình.
“Ừm… Hôm nay không cần cô làm đâu, tôi tự làm.”
“Hả?”
Tô Lạc Ly xoa đầu Lê Hoa, “Để tối cô trổ tài sau nhé, buổi trưa tôi làm vài món mang đi cho cậu chủ.”
Lê Hoa lập tức hiểu ý, “Ha ha, vẫn là mợ chủ tốt với cậu chủ, món ăn mợ làm chắc chắn cậu ấy sẽ ăn thêm hai bát, không không, là ba bát! ”
Tô Lạc Ly mang vali lên gác, thu dọn qua loa một chút, thay sang một bộ quần áo thoải mái rồi xuống lầu.
Trong phòng bếp dì Phương vẫn làm trợ thủ cho Tô Lạc Ly.
Hình như dì Phương cũng cảm thấy Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ xảy ra chuyện gì đó nên toàn nói bóng nói gió về chuyện này.
“Mợ chủ, dì Phương tôi là người từng trải, mợ hãy nghe lời khuyên của tôi này, mợ đừng chăm chăm vào công việc như thế nữa, thời gian mợ và cậu chủ ở bên nhau không ngắn, bây giờ cũng đã một thời gian kể từ lần trước mợ sảy thai rồi, cũng là thời điểm thích hợp để sinh con.”
Lời nói của dì Phương lập tức chạm vào chỗ đau của Tô Lạc Ly.
Động tác của cô khựng lại một lát.
“Mợ chủ, thanh niên thời nay như hai người rất chuộng lối sống ‘không con, thu nhập gấp đôi’, sống thế giới của hai người, nhưng về lâu dài tình cảm của hai người dù tốt đến mấy cũng sẽ có lúc phai nhạt, lúc này cần một đứa con để điều hòa.”
Dì Phương vẫn tự nói một mình.
Tô Lạc Ly tiếp tục nấu cơm, không ngắt lời bà.
“Cô gái hàng xóm nhà chúng ta tự cho rằng bản thân rất tiên phong, một lòng với lối sống ‘không con, thu nhập gấp đôi’, sống thế giới của hai người. Hai năm trước tình cảm của hai vợ chồng gắn bó như keo sơn, họ đi du lịch khắp nơi cùng nhau, nhưng sau đó thì sao, dần dần họ bắt đầu cãi nhau, người nhà đều khuyên họ sinh con. Mợ đoán xem sau đó thế nào?”
Tô Lạc Ly cười lúng túng nhìn dì Phương.
“Họ sống chết không nghe, luôn tự cho mình là đúng, kết quả lại trì hoãn ba năm rồi năm năm, cô gái này đã hơn ba mươi, nhìn người khác đều có con cô ấy cũng hâm mộ, liền muốn sinh một đứa con, tuy nhiên không sao mang thai được, về sau hai người họ cũng chia tay nhau.”
Với Tô Lạc Ly, câu chuyện này thực sự như một đòn giáng nặng nề.
“Mợ chủ, tôi chỉ muốn nói với mợ là, đừng để sau này phải hối hận.”
“Tôi biết rồi dì Phương.” Tô Lạc Ly lên tiếng phụ hoạ.
Dì Phương không hề phát hiện vẻ gượng gạo của Tô Lạc Ly.
Cô và Ôn Khanh Mộ đã quyết định không sinh con, cô không muốn để con mình phải đau khổ cả đời, huống chi mọi thứ về con hai người đều là ẩn số.
Tô Lạc Ly làm mấy món Ôn Khanh Mộ thích ăn, cho vào trong hộp giữ nhiệt rồi ngồi xe đến tập đoàn Dark Reign.