Mục Chỉ Huyên biến thành ma cà rồng, cũng giống như ông ấy trẻ mãi không già, họ có thể ở bên nhau mãi mãi, là mãi mãi theo đúng nghĩa.
Nhưng cho đến ngày Mục Chỉ Huyên nói những lời đó, ông ấy mới nhận ra rằng mọi thứ chỉ là do ông ấy đơn phương tình nguyện.
“Những gì em nói ngày hôm đó hơi nặng nề, em xin lỗi anh.”
“Không, người nên xin lỗi là anh, Huyên Huyên, anh không nên biến đổi em thành ma cà rồng.”
Mục Chỉ Huyên che miệng Ôn Hạo.
“Đừng nói nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em là gì cũng không quan trọng. Em chỉ cảm thấy thật không công bằng đối với con trai của chúng ta.”
Ôn Hạo thở dài.
“Anh không cảm thấy Tiểu Mộ là người đáng thương nhất trên thế giới sao? Thằng bé không phải là ma cà rồng, cũng không phải là con người, dù ở cùng ma cà rồng hay con người thì thằng bé cũng sẽ không hạnh phúc. Cuộc đời của thằng bé không có lối thoát.”
Ôn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Mục Chỉ Huyên: “Chúng ta sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ có cách thôi.”
Mục Chỉ Huyên dựa vào ngực Ôn Hạo, ngẩng đầu nhìn rồi hôn lên môi ông ấy.
Ma cà rồng sẽ không bao giờ thỏa mãn nhu cầu về sinh lý, họ có thể liên tục làm việc đó mà không thấy mệt mỏi.
Ôn Khanh Mộ nhân lúc này rời đi.
Khu Rainbow, thành phố Z.
Trước khi đi ngủ, Tô Lạc Ly lại vào Weibo.
“Tô Lạc Ly keo kiệt”
“Ảnh hậu bủn xỉn nhất lịch sử”
Những hot search vẫn chưa hạ nhiệt, thậm chí có người còn hô hào Tô Lạc Ly cút khỏi làng giải trí.
Một số người thậm chí còn lấy ví dụ số tiền tất cả các Ảnh hậu đã quyên góp trong mười năm trở lại đây, ba trăm nghìn của Tô Lạc Ly đúng là thấp nhất.
Mà đêm hôm đó, Tô Lạc Ly đã phát hiện ra một điều không thể giải thích được, một hot search từ từ lên top.
“Váy của Tô Lạc Ly”
“Chiếc váy Tô Lạc Ly mặc được cho là do một sinh viên đại học thiết kế, đây là không tôn trọng đối với đêm từ thiện!”‘
“Tô Lạc Ly đã vấy bẩn chiếc váy này!”
“Chiếc váy này thật xấu xí! Người thiết kế chiếc váy chắc chắn không phải người tốt gì, thế mà lại thiết kế váy cho Tô Lạc Ly!”
Khi Tô Lạc Ly nhìn thấy những thứ này liền giận run người!
Người khác có thể công kích cô như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể công kích Tô Kiêm Mặc!
“Ban đầu mọi người chỉ bất mãn với Tô Lạc Ly thôi, chỉ một lúc mà đã nâng lên tận váy của cô rồi, có thể thấy là có người cố ý làm.
Tô Lạc Ly lập tức gọi cho Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân thuê thủy quân cũng không phải một hai lần.
“Tô Nhược Vân, cô đủ rồi! Cô mua thủy quân nói tôi thế nào cũng được, nhưng cô tuyệt đối không được——”
“Không được cái gì? Cô nói đến em trai cô đúng không? Ha ha, tôi thích nhằm vào điểm yếu của người khác đấy, sao hả?” Tiếng cười lớn của Tô Nhược Vân truyền qua điện thoại.
“Cô không cảm thấy mình rất bỉ ổi sao? Dù nói thế nào, Kiêm Mặc cũng coi như là em trai của cô! Chuyện lần trước tôi đã không tính toán với cô rồi, không ngờ cô lại cứ hết lần này đến lần khác!”