Tô Lạc Ly đang đọc sách trong phòng thì đột nhiên nghe thấy có ai đó gọi chị họ.
“Lạc Ly, Tiểu Kiệt về rồi!” Sở Nhuận Chi cao giọng gọi.
Tô Lạc Ly lập tức đứng dậy đi tới mở cửa.
Vào khoảnh khắc ấy…
“Chị Lạc Ly?”
“Tiểu Kiệt?”
Cả hai đều sững sờ!
Sở Nhuận Chi nhìn hai người.
“Hai đứa từng gặp nhau à?”
“Gặp rồi ạ!” Hoắc Tư Kiệt trả lời ngay.
“Ôi chao, thật có duyên mà! Hai đứa nói chuyện đi.”
Sở Nhuận Chi vui vẻ rời đi.
Hoắc Tư Kiệt bước vào phòng.
“Chị Lạc Ly, không ngờ chị lại là chị họ của em! Trời ơi, thật không thể tin được!”
Hoắc Tư Kiệt chợt cau mày.
“Vậy Tô Kiêm Mặc… là anh họ em?”
“Chị cũng không biết hai đứa em ai lớn hơn nữa.” Tô Lạc Ly vui mừng nhìn Hoắc Tư Kiệt.
“Cậu ấy lớn hơn em, chúng em sinh cùng năm nhưng cậu ấy ra đời trước.”
“Ồ.”
Tô Lạc Ly nhìn chằm chằm Hoắc Tư Kiệt.
Dường như cô đã tìm được cọng rơm cứu mạng!
Tô Lạc Ly không nói cho Hoắc Tư Kiệt biết mình bị giam lỏng ngay, cọng rơm cứu mạng đã đến, chuyện này không vội được.
Buổi tối, Tô Lạc Ly đến phòng ngủ của Hoắc Tư Kiệt tìm cậu.
“Tiểu Kiệt, em có ở trong không?”
Không có âm thanh đáp lại.
“Cô cả, vừa nãy ông chủ gọi cậu chủ đi rồi, cô vào trong chờ cậu ấy đi.” Một người làm tình cờ đi qua bảo.
“Ừ.”
Tô Lạc Ly mở cửa đi vào.
Phòng ngủ Hoắc Tư Kiệt hơi bừa bộn. Trên tường có treo những bức hình của ngôi sao bóng rổ, còn treo bao cát, đúng là phòng của con trai.
Tô Lạc Ly liếc thấy máy tính trên bàn!
Cô nảy ra một ý tưởng rồi bước đến ngay lập tức.
Cô lắc chuột, màn hình máy tính sáng lên!
Tô Lạc Ly đột nhiên trở nên căng thẳng, quan sát xung quanh!
Đây là cơ hội tốt nhất của cô, máy tính cũng có kết nối mạng!
Cô biết Wechat cũng có thể đăng nhập được trên máy tính, cô nhanh chóng mở trang web ra, tìm kiếm địa chỉ đăng nhập.
Cô nhập tài khoản và mật khẩu của mình vào.
Trang web đang chuyển hướng, cô đã sắp có thể đăng nhập được vào Wechat để nói cho Ôn Khanh Mộ biết vị trí của mình!
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra!
Tô Lạc Ly nhìn về phía của, người ở cửa cũng nhìn cô!
“Chị họ, chị đang làm gì vậy?”
“Chị đang… chơi điện tử!”