Thấy tin nhắn do cô gửi đến, mọi mệt mỏi của Ôn Khanh Mộ lập tức biến mất.
“Anh biết rồi, em yên tâm đi, anh ở bên này rất nghe lời. Em cũng phải nhớ ăn uống cho đàng hoàng và cố gắng ngủ đấy.”
“Ừ, em biết rồi. Khoảng thời gian trước anh không tới công ty, chắc bây giờ rất bận nhỉ?”
“Đúng vậy, chắc anh phải tăng ca mất mấy hôm, có lẽ buổi tối không có thời gian gọi điện thoại hoặc video cho em được.”
“Không sao đâu, anh cứ làm việc của anh đi, bao giờ hết bận lại nói sau.”
“Ừ.”
“Em phải tiếp tục quay phim đây, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Ôn Khanh Mộ cầm điện thoại nhìn nội dung trên màn hình và trầm ngâm suy nghĩ.
Trong studio của công ty thời trang STONE.
Một chiếc váy cưới màu trắng treo trên manocanh đang được làm gấp.
Lúc trước Tô Kiêm Mặc may cho Tô Lạc Ly một chiếc váy cưới tính dùng trong đám cưới của cô và Ôn Khanh Mộ.
Chiếc váy cưới này được Tô Kiêm Mặc thiết kế khi còn chưa chính thức vào Học viện Mỹ thuật học thiết kế thời trang, tất nhiên có rất nhiều thiếu sót, bản thân cậu cũng không hài lòng lắm.
Sau đó, bởi vì Tô Lạc Ly cần mặc trang phục dạ hội gấp nên Tô Kiêm Mặc đã sửa chiếc váy cưới thành một chiếc váy dạ hội.
Cậu chỉ còn sống được một tháng mà có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành. Cậu biết một tháng này không đủ nên chỉ hy vọng có thể hoàn thành xong váy cưới cho Tô Lạc Ly là được rồi.
Tô Kiêm Mặc cảm giác ngực đau thắt lại, lập tức dừng tay, móc lọ thuốc trong túi và lấy ra một viên thuốc, nuốt luôn xuống.
Viện trưởng Chu đã nói đau ngực là hiện tượng bình thường, chỉ cần uống thuốc là được rồi, không nên chuyện bé xé ra to.
Sau khi thấy bớt đau, Tô Kiêm Mặc lại tiếp tục may váy cưới.
Trong một phòng Studio khác, các bạn học của Tô Kiêm Mặc đang gấp gáp thiết kế.
“Ôi, sao dạo đây tôi chẳng thấy Kiêm Mặc vậy? Chẳng phải mọi khi cậu ấy là người tích cực nhất à?” Một cô gái chợt hỏi.
“Đợt trước Kiêm Mặc phải nằm viện, bây giờ chắc đang may váy cưới trong phòng bên cạnh đấy. Tôi nghe nói cậu ấy may cho chị Lạc Ly.” Lâm Chi Hàng cùng phòng ký túc với Tô Kiêm Mặc trả lời.
“Tôi thấy trong phòng Kiêm Mặc hình như đang để đồng hồ đếm ngược thời gian, hôm qua là hai mươi sáu, hôm nay là hai mươi lăm, không biết cậu ấy đang làm gì nữa.”
Tay Lâm Chi Hàng đang cầm bút viết chợt dừng lại.
“Cậu thấy thật à?”