Tô Lạc Ly đã đọc rất nhiều tin tức thế này, bao gồm cả tin tức giải trí hiện tại.
Vì trên tầng có người gọi cô nên cô không thể không lên xem em bé.
Cô nhận ra cô đã rời khỏi showbiz hơn nửa năm rồi, dường như cô quên mất mình vẫn là một diễn viên.
Cô có giấc mơ vẫn chưa hoàn thành.
Tối nay Tô Lạc Ly gọi cho Từ Tinh Như, mời cô ta ngày mai đến nhà một chuyến.
Hôm sau Từ Tinh Như đến, lúc cô ta biết chồng của Tô Lạc Ly chính là Ôn Khanh Mộ hô mưa gọi gió thì cũng giật mình.
Từ Tinh Như vẫn đặc biệt mua quà đến cho em bé.
Tô Lạc Ly giao con cho người giúp việc, cô và Từ Tinh Như đến phòng khách phụ.
Phòng khách phụ khá nhỏ, tiện để hai người nói chuyện, cũng sẽ không có người giúp việc đến đây.
“Chị Tinh Như, hôm qua em xem tin tức, thấy có tin bảo Quốc tế Tinh Hoàng đang đứng trước nguy cơ phá sản lần nữa, đây là thật à?”
Từ Tinh Như uống một ngụm trà rồi thở hắt ra: “Một lời khó nói hết được, mặc dù hơi phô trương nhưng cũng là sự thật.”
“Sao lại vậy? Lúc em rời đi, Quốc tế Tinh Hoàng lên như diều gặp gió, giờ mới hơn nửa năm thôi mà!”
“Trong showbiz, tháng trước có người nổi tiếng thì có thể tháng sau sẽ chẳng ai hỏi han người đó nữa, công ty giải trí là đơn vị dựa vào nghệ sĩ, tất nhiên cũng có đặc tính như vậy. Sau khi cô đi, không biết có chuyện gì mà sếp Dạ ra nước ngoài, phó tổng giám đốc được đề bạt lên. Vị phó tổng giám đốc này hoàn toàn không rành nghề, đầu tư hay nhìn người đều rất kém.”
Tô Lạc Ly sờ cằm mình: “Sao lại thành ra như vậy chứ?”
“Rất nhiều nhân viên rời đi, vị phó tổng giám đốc này cậy vào thân phận của mình rồi có quan hệ với vài nghệ sĩ, ai ngủ với anh ta thì anh ta sẽ cất nhắc người đó, những nghệ sĩ dựa vào cơ thể, tôi nghĩ chắc cô cũng biết trình độ thế nào rồi. Công ty như vậy sẽ mất đi rất nhiều nhân tài, còn có một vài nghệ sĩ cũ của công ty vì không lấy được tài nguyên nên cũng lần lượt ký hợp đồng với công ty khác.
Tiêu Mạch Nhiên tự ra ngoài thành lập studio rồi, mặc dù vẫn giữ quan hệ hợp tác với công ty, nhưng đã không mang lại bao nhiêu lợi ích cho công ty nữa, bây giờ trong công ty cũng chỉ có Mục Nhiễm Tranh chống đỡ thôi.”
Đây là điều Tô Lạc Ly hoàn toàn không ngờ tới.
“Lạc Ly, vẫn còn một chuyện, trước đó tôi đã muốn nói với cô nhưng mãi không liên lạc được với cô.”
“Chuyện gì vậy chị Tinh Như?” Đột nhiên Tô Lạc Ly cảm thấy chuyện này có vẻ rất quan trọng.
“Tô Nhược Vân đã hoàn toàn thay thế vị trí của cô rồi, cô ta đi nước ngoài bồi dưỡng một tháng. Sau khi về nước, kỹ năng diễn xuất bị chỉ trích của cô ta đã tiến bộ hơn rất nhiều, phim điện ảnh mới quay vừa công chiếu ba ngày mà doanh thu phòng vé hơn năm trăm triệu, đồng thời cô ta cũng giành được một cúp Ảnh hậu.”
Sự thay đổi của Tô Nhược Vân khiến Tô Lạc Ly vô cùng bất ngờ.
“Không chỉ vậy, cô ta gần như đã cướp tất cả tài nguyên của cô. Tất cả những hợp đồng quảng cáo chúng ta hợp tác đến kỳ hạn đều bị cô ta thu về tay, tôi nghe nói ‘Girl Thời gian cập nhật’ cũng muốn ký hợp đồng với cô ta, đúng lúc tháng này hợp đồng của chúng ta với ‘Thời Thiếu Nữ’ đến hạn.
“Trước đó có một đạo diễn muốn đợi cô quay lại quay phim, nhưng không biết Tô Nhược Vân dùng cách gì mà lại thuyết phục được đạo diễn này.”
Từ Tinh Như cũng rất bất lực, vì không chắc thời gian Tô Lạc Ly quay lại nên cô ta cũng không thể hứa hẹn với người ta điều gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những thứ này bị cướp đi.