Nhưng Tô Lạc Ly nghĩ mình đã mang thai!
“Sao em không nói chuyện?” Ôn Khanh Mộ liếc Tô Lạc Ly một cái.
“À, hì hì.”
Tô Lạc Ly không biết phải nói gì, cô muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.
“Em cười ngốc gì vậy hả cô vợ ngốc nhà địa chủ!”
Ôn Khanh Mộ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tô Lạc Ly, cũng mỉm cười.
“Anh mới là cô vợ ngốc nhà địa chủ! Anh học mấy từ này ở đâu vậy?”
Dạo này chẳng phải thịnh hành câu con trai ngốc nhà địa chủ sao?
“Em sai rồi, anh là địa chủ! Em là cô vợ ngốc nhà địa chủ!” Ôn Khanh Mộ dương dương đắc ý.
“Vợ ngốc mà anh còn muốn à?”
“Anh thích ngốc mà, sao nào, em có ý kiến à?”
Tô Lạc Ly bị chọc cười.
Trên đường đi hai người cười cười nói nói, cảm giác thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đôi khi Tô Lạc Ly hi vọng con đường này mãi mãi không có điểm kết thúc.
Như vậy họ sẽ có thể đi mãi mà không phải phiền não.
Về đến nhà, Tô Lạc Ly vào phòng tắm tắm rửa.
Ôn Khanh Mộ nằm trên giường chơi điện thoại chờ Tô Lạc Ly.
Một lúc lâu sau Tô Lạc Ly mới ra ngoài, vừa chui vào trong chăn, Ôn Khanh Mộ lập tức sán lại gần.
“Em tắm lâu thế, không biết anh đang chờ em hả?”
Ôn Khanh Mộ vươn tay giật phắt thắt lưng bên hông Tô Lạc Ly.
“Á, anh làm gì vậy?”
“Em nói xem anh làm gì? Em đừng hỏi mấy câu ngây thơ này nữa được không!”
“Anh đừng làm loạn!”
“Anh chờ em một lúc rồi, em không còn ra anh sẽ xông vào phòng tắm xử lý em!”
Giọng nói Ôn Khanh Mộ trầm thấp đầy quyến rũ.
Tô Lạc Ly chống tay lên ngực Ôn Khanh Mộ.
“Không được!”
“Sao lại không được? Sao em ngại ngùng như cô vợ nhỏ vậy? Hôm nay em muốn đóng vai cô vợ ngốc nhà địa chủ với anh thật đấy à? Được, vậy anh sẽ đóng vai địa chủ!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ cười ngạo mạn.
“Trời ơi, em không đùa với anh, em nói không được là không được!”
Tô Lạc Ly hơi sốt ruột.
“Vì sao không được?”
Tô Lạc Ly vui vẻ ra mặt.
“Chỉ sợ có người không vui.”
“Ai không vui? Chồng chạm vào vợ của mình? Ai dám không vui!”