Mục Nhiễm Tranh ném điện thoại sang một bên rồi nhìn Tô Lạc Ly: “Tôi nói này cô Tô Lạc Ly, cô đang đuổi tôi đi đúng không? Khó khăn lắm tôi mới tìm được một nơi yên tĩnh, cô lại cứ lèm bèm bên tai tôi!”
Tô Lạc Ly làm dấu OK: “Được, tôi không nói nữa, hôm nay muốn ăn gì, tôi nấu cho hai người.”
“Sườn xào chua ngọt, tôm cay, đậu phụ ma bà, cá bơn kho…” Mục Nhiễm Tranh nói ra vài món như đang báo tên thức ăn.
“Tôi thấy anh đến nhà chúng tôi ăn chực đúng không? Hôm nay nể mặt Hân Hân nên tôi nấu cho anh, được rồi chứ?”
“Mau đi nấu cơm đi!”
Tô Lạc Ly thấy tâm trạng Mục Nhiễm Tranh không tốt lắm thì đi thẳng vào bếp.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn, cũng là lần nhiều người nhất.
Về phần Giản Ngọc, Ôn Khanh Mộ chỉ nói với người nhà họ Mục rằng Giản Ngọc là họ hàng bên phía bố anh, xem như là anh họ của anh chứ không nói anh với Giản Ngọc là anh em sinh đôi, dù sao thì giải thích chuyện này cũng rất phiền.
Mục Nhiễm Tranh cũng biết Giản Ngọc, từng gặp ở lễ cưới.
Chỉ khác là lần trước thấy Giản Ngọc vẫn còn độc thân, không ngờ nhanh như vậy mà Giản Ngọc đã ‘xử lý’ Lý Như Kiều – phù dâu của Tô Lạc Ly, bụng cũng đã lớn luôn rồi.
Trên bàn ăn, Giản Ngọc rất quan tâm săn sóc Lý Như Kiều, Ôn Khanh Mộ với Tô Lạc Ly vẫn luôn rất thân mật.
“Anh, anh nói xem tại sao hôm nay hai chúng ta lại đến đây vậy? Hai đứa FA chúng ta đến ăn cơm chó sao?” Mục Nhất Hân nói đùa.
“Tôi bảo này, tốc độ của anh cũng nhanh quá đấy, lúc kết hôn trông hai người cũng đâu có ý gì, mới đấy mà bụng đã lớn thế này rồi?” Mục Nhiễm Tranh cũng vô cùng bất ngờ về chuyện nay.
“Cháu tưởng ai cũng giống cháu à?” Ôn Khanh Mộ nói, “Có rảnh thì mau tìm bạn gái đi, bớt để mẹ cháu ngày nào cũng gọi đến đây!”
Diêu Hướng Vân gọi cho Tô Lạc Ly, tất nhiên cũng sẽ gọi cho Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ có hơi mất kiên nhẫn.
“Được rồi, ăn cơm thôi, đừng nói nhiều như vậy nữa! Nếm món sườn xào chua ngọt em làm đi.” Tô Lạc Ly gắp một miếng sườn bỏ vào chén Ôn Khanh Mộ.
Sau bữa cơm tối, Tô Lạc Ly kéo Mục Nhất Hân sang một bên: “Hân Hân, thím có bức thư.”
“Thư gì ạ?”
“Là lúc thu dọn quần áo của Kiêm Mặc tìm được, thư thằng bé viết cho cháu.”
Tô Lạc Ly lấy một bức thư từ trong túi ra rồi nhét vào tay Mục Nhất Hân.
Nghe thấy tên Tô Kiêm Mặc, Mục Nhất Hân vẫn sững sờ.
Cái tên đó luôn ở trong lòng cô ấy, chỉ là cô ấy rất ít khi nhắc đến với người khác.
“Hân Hân, thím biết cháu cũng buồn như thím, có vài người đi rồi thì sẽ không quay về nữa, thím tin là cháu hiểu ý thím.”
Mục Nhất Hân nhìn bức thư trong lòng bàn tay, cảm thấy nó nặng trĩu.
Mục Nhất Hân ngoan ngoãn gật đầu.
“Hân Hân, cháu nên có cuộc sống mới, không nên sống trong cái bóng của thằng bé, chúng ta đều nên bước ra.”
“Cháu biết rồi thím.”
“Ngoan lắm.”