Ôn Khanh Mộ im lặng đi tới đầu giường rồi ngồi xuống, anh có hơi không chịu nổi.
“Em cảm thấy anh nói quá đáng, vậy những lời em nói không quá đáng sao? Cái gì gọi là thà chết trong ngục, em chết thì anh làm thế nào? Em không suy nghĩ đến cảm nhận của anh một chút sao?
Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ liều lĩnh cứu cô nhưng cô lại nói là mình thà chết, câu này cũng làm người ta rất tổn thương.
“Vậy anh cũng không nên lấy Tam Tam để đổi lấy mạng của em! Em không cần con trai đổi lấy mạng của em!”
“Mạng của em chính là mạng của anh, mạng của con trai cũng là mạng của anh, em muốn anh phải chọn thế nào? Với Butt thì mạng của em không đáng giá, ông ta có thể giết em bất cứ lúc nào, nhưng Tam Tam thì không thế, Tam Tam có giá trị để ông ta lợi dụng! Tam Tam có thể kéo dài thời gian, nhưng em thì không thể!”
Nghe thấy những lời này, Tô Lạc Ly hoàn toàn sững sờ, cô không biết Ôn Khanh Mộ nghĩ như vậy.
“Vậy… Vậy anh định làm thế nào?”
“Anh có thể làm thế nào nữa, cứu em ra trước, lo cho em ổn thỏa rồi lại tìm cơ hội cứu con trai! Butt muốn lợi dụng Tam Tam, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lấy mạng của thằng bé, chẳng lẽ anh sẽ không cứu con trai của mình sao?”
Tô Lạc Ly lại sửng sốt, sao đột nhiên cô có cảm giác như mình làm hỏng chuyện lớn nhỉ?
Ôn Khanh Mộ cúi đầu, trong mắt có thứ long lanh, nhớ lại tình hình hôm đó, trong lòng anh cũng rất chua xót.
“Em tưởng anh dễ chịu sao? Vì anh nói ra những lời này nên trong lòng anh sẽ dễ chịu sao? Lần đầu tiên anh thấy con trai cần anh như vậy nhưng anh lại không thể làm được gì…”
Mấy hôm nay Ôn Khanh Mộ luôn nằm mơ, luôn mơ thấy cảnh tượng hôm đó.
Tô Lạc Ly đi tới trước mặt Ôn Khanh Mộ rồi ôm lấy đầu anh.
“Đã qua cả rồi.”
“A…” Ôn Khanh Mộ giật mình.
Lúc này Tô Lạc Ly mới chú ý đến phần áo trước ngực Ôn Khanh Mộ, không biết đã nhuốm máu đỏ từ khi nào.
“Chảy máu rồi, sao anh không nói!”
“Dù sao thì anh nói em cũng không tin.” Ôn Khanh Mộ hơi làm nũng.
Tô Lạc Ly lập tức bảo anh nằm xuống, cô đi lấy hộp thuốc.
“Khỏi đi, em không cần lo, bảo mẹ đến làm. Bụng em lớn rồi, có thể ngửi mùi thuốc được sao?”
“Cái này không sao, cũng không phải dùng trên người em.”
Tô Lạc Ly mở hộp thuốc ra, bảo Ôn Khanh Mộ cởi áo rồi nằm lên giường, quả thực là vết thương đã bị rách, thấy vết thương rướm máu, Tô Lạc Ly hơi đau lòng, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
“Em nói xem sao trái tim em lại tàn nhẫn vậy? Biết anh bị thương thành thế này mà tận mấy ngày cũng không đến thăm anh.” Ôn Khanh Mộ giở tính trẻ con như một đứa trẻ, “Có phải em hết yêu anh rồi không?”
Tô Lạc Ly nghiêm túc bôi thuốc: “Em nhẫn tâm? Em nhẫn tâm mà nửa đêm đến đến phòng anh đắp chăn cho anh à, lớn thế rồi còn đạp chăn!”
Ôn Khanh Mộ luôn giỏi chịu lạnh nên nửa đêm thường đạp chăn, trước đây Tô Lạc Ly cũng hay đắp chăn cho anh.