“Cũng đến lúc cần đọ sức rồi. Nhưng Lạc Ly này, tuy kịch bản này khá ổn, nhưng đề tài bị hạn chế quá! Nếu so với phim cung đấu của Tô Nhược Vân thì rất khó có phần thắng, hay là chúng ta chọn kịch bản khác?”
Tô Lạc Ly lắc đầu với vẻ kiên định, “Chỉ còn kịch bản này thôi, nếu chọn kịch bản khác thì không kịp thời gian, không sao, chỉ cần diễn hay thì dù đề tài gì cũng không thành vấn đề.”
“Được, tôi lập tức đi liên hệ ngay.”
“Còn mấy hợp đồng kiểu như quảng cáo hay đại diện thương hiệu, nhận được thì cứ nhận, không được để cho một số người nhân cơ hội nhảy vào.”
Từ Tinh Như khoác tay lên vai Tô Lạc Ly, “Tôi sẽ kề vai chiến đấu cùng cô.”
Trò chuyện với Từ Tinh Như xong, Tô Lạc Ly liền về khu Rainbow.
Lúc này Ôn Khanh Mộ cũng đã trở về, sắc mặt anh hơi nghiêm nghị, Tô Lạc Ly lờ lờ đoán được điều gì, hai người cùng nhau vào thư phòng.
“Ly Ly, anh đã kiểm tra tất cả camera giám sát của mấy con phố gần trường học, mấy tên lưu manh đó nhảy qua tường vào trong trường học, bọn họ không đi cửa chính của tòa nhà tổng hợp mà nhảy cửa sổ vào, anh đã tìm được mấy tên lưu manh đó rồi.”
“Bọn họ nói gì? Là ai sai khiến bọn họ làm?”
“Đúng là có người sai khiến bọn họ làm, nhưng bọn họ cũng không biết là ai, bọn họ chỉ liên lạc với đối phương qua điện thoại, hơn nữa sau khi thành công ngay cả điện thoại bọn họ cũng vứt đi theo chỉ thị của đối phương.”
Tô Lạc Ly cười lạnh lùng, “Đúng là ra tay kín kẽ không một sơ hở, tưởng làm như vậy em sẽ không biết cô ta là ai chắc?”
“Em đã biết là ai rồi à?”
“Ngoài Tô Nhược Vân còn có thể là ai? Cô ta đã làm một lần thì sẽ không sợ làm lần thứ hai! Em chỉ không ngờ cô ta vì vai diễn và đại diện thương hiệu mà dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!”
Tô Lạc Ly nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt, cô chưa bao giờ hận cô ta như vậy!
Từ nhỏ đến lớn cô ta đều bắt nạt bọn họ đã đành, nhưng hôm nay cô ta thậm chí còn không buông tha cả Tô Kiêm Mặc!
“Dựa vào chuyện này để buộc tội cô ta không dễ dàng, đầu tiên chúng ta không có đầy đủ chứng cứ, thứ hai cho dù có chứng cứ chứng minh là cô ta làm, nhưng bản thân Kiêm Mặc có bệnh, cho dù phán định tội danh của Tô Nhược Vân thì cũng không phải tội nặng.”
Ôn Khanh Mộ phân tích kỹ càng sau đó nhìn về phía Tô Lạc Ly: “Nhưng Ly Ly, em yên tâm giao chuyện này cho anh đi, không đến một tháng, anh cam đoan Tô Nhược Vân sẽ biến mất khỏi thế giới này!”
Ôn Khanh Mộ nói rất hùng hồn, nhưng người có thể nói ra những lời này trên đời này ngoài anh ra thì không có người thứ hai.
“Không, em sẽ đích thân giải quyết chuyện này.”
Ánh mắt Tô Lạc Ly sáng rực, nhưng Ôn Khanh Mộ phát hiện anh không quen biết một Tô Lạc Ly như vậy, một Tô Lạc Ly tràn ngập thù hận.