Tô Lạc Ly lại cầm điện thoại lên và gọi cho Ôn Khanh Mộ.
Hơn nửa tiếng sau, Ôn Khanh Mộ trở về nhà.
Tô Lạc Ly kể lại cho Ôn Khanh Mộ nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.
“Chồng à, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Tô Lạc Ly đã rất phiền muộn, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lồng ngực và nhẹ nhàng an ủi cô.
“Ông ta chỉ cần một trăm triệu mà thôi, chúng ta đưa cho ông ta là được. Nếu không đưa ông ta thì nhất định sau này ông ta sẽ lại tìm cơ hội để ra tay, thà rằng bây giờ cứ đưa cho ông ta.”
Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ thâm trầm, nhưng trong mắt lại lóe lên một thứ gì đó kỳ lạ.
Tô Lạc Ly không ngờ rằng Ôn Khanh Mộ sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, có thể sau khi trở thành người làm bố làm mẹ, khi làm chuyện gì anh cũng cân nhắc nhiều hơn.
“Vậy được.”
“Bây giờ anh lập tức chuyển tiền vào tài khoản cho ông ta. Đúng rồi, vừa rồi lúc em gọi điện thoại, em cảm thấy có chỗ nào rất kỳ lạ hay không?”
Ôn Khanh Mộ đột nhiên hỏi.
Tô Lạc Ly cẩn thận nhớ lại, mất một lúc sau mới trả lời: “Rất yên tĩnh, nhưng trong điện thoại luôn có tạp âm, có lẽ là tín hiệu bên đó không tốt.”
“Có tạp âm?” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ôn Khanh Mộ sờ đầu Tô Lạc Ly, “Em đừng lo lắng, cứ giao mọi chuyện cho anh, anh sẽ bế con trở về cho em, nhé?”
Tô Lạc Ly nở một nụ cười gượng gạo.
Sau nửa tiếng, việc chuyển tiền đã hoàn tất.
“Ly Ly, bây giờ em gọi điện thoại cho ông ta và nói là đã chuyển tiền rồi.”
Tô Lạc Ly lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tô Khôn, một lúc lâu sau cuộc gọi mới được kết nối, Tô Lạc Ly bật chế độ loa ngoài.
“A lô, bố, tiền đã được chuyển rồi, khi nào mới trả con trai lại cho con?”
“Chuyển rồi à? Cô không giở trò bịp bợm gì đấy chứ? Bên tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn đây!”
“Có thể là tin nhắn của ngân hàng bị chậm, nhưng bên con đã chuyển tiền rồi.”
“Được, tốt nhất là cô đừng giở trò. Sau khi nhận được tin nhắn, trong vòng hai mươi tư tiếng tôi sẽ liên lạc, báo cho cô biết địa điểm trả con trai lại cho cô.”
“Hai mươi tư tiếng…”
Tô Lạc Ly còn chưa nói xong, Tô Khôn đã cúp điện thoại.
“Không ngờ ông ta lại nói hai mươi tư tiếng?” Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ khó hiểu.
“Thông thường khi chuyển khoản một số tiền lớn như vậy, có thể hủy chuyển khoản thông qua ngân hàng trong vòng hai mươi tư tiếng. Ông ta rất cảnh giác, cũng rất thông minh.”
Ôn Khanh Mộ vẫn luôn nghe điện thoại.
“Nhưng bé cưng…”
Điều Tô Lạc Ly lo lắng hơn cả là con trai của mình!
“Có lẽ sẽ không sao đâu, ông ta rất thông minh, cũng nên biết nếu con trai xảy ra bất trắc gì thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta. Ông ta nhất định sẽ để ý trông nom cẩn thận.”