Tô Kiêm Mặc cúi đầu cố nặn ra một nụ cười lại không sao nói được một lời nào.
“Hân Hân thích cậu như vậy, nếu cậu ra đi, cô ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu. Cho dù cô ấy có vẻ tùy tiện nhưng trên thực tế là một cô gái rất dễ mềm lòng, xem phim cũng có thể khóc bù lu bù loa lên được.”
“Cậu đừng nhắc tới cô ấy nữa.”
“Sao tôi không được nhắc tới cô ấy chứ? Thật ra tôi biết cậu thích cô ấy, đúng không?”
Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu nhìn Lâm Chi Hàng với ánh mắt buồn bã, đột nhiên quay đầu đi và nhếch môi cười.
“Ai nói tôi thích cô ấy chứ? Nếu tôi thích cô ấy, cô ấy viết cho tôi nhiều thư tình như vậy, tôi có thể không xem à?”
“Bởi vì cậu biết cậu không thể sống được bao lâu, lo làm chậm trễ thời gian của Hân Hân nên mới không dám ở bên cô ấy. Kiêm Mặc, tôi lén xem qua nhật ký của cậu rồi, cậu rất thích Hân Hân, thích từ lúc huấn luyện quân sự.”
Mỗi câu mỗi chữ Lâm Chi Hàng nói đều đâm thẳng vào tim Tô Kiêm Mặc.
“Tôi thích thì sao chứ? Tôi sắp chết rồi.”
“Vậy cậu càng nên chào tạm biệt cô ấy! Cậu đừng để mình phải hối hận.”
Lâm Chi Hàng khoác tay lên vai Tô Kiêm Mặc và vỗ mạnh một cái.
“Cậu đi làm chuyện cậu muốn làm đi, tôi và các bạn sẽ giúp cậu hoàn thành váy cưới này.”
Lâm Chi Hàng nói xong lại đi về phía chiếc váy cưới, bận rộn làm việc với các bạn học.
Lời Lâm Chi Hàng nói in sâu vào trong lòng Tô Kiêm Mặc.
Thật ra cậu làm sao không muốn chứ?
Khi cậu may váy cưới cho Tô Lạc Ly, trong đầu vẫn nghĩ đến Mục Nhất Hân.
“Mọi người làm nhé, tôi ra ngoài một lát.” Tô Kiêm Mặc nói xong lại vội vàng ra ngoài.
Lâm Chi Hàng nhìn theo bóng lưng Tô Kiêm Mặc rời đi, cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng.
Cho dù kết cục rất bi thảm như vậy nhưng xét từ góc độ khác cũng xem như là một kết thúc viên mãn.
Tô Kiêm Mặc ngồi xe tới Học viện Mỹ thuật. Bởi vì đang cuối tuần nên trong trường học hơi vắng vẻ, phần lớn các sinh viên đều ra ngoài chơi, có rất ít người còn ở lại trong trường.
Đây là trường học mà cậu thích nhưng không bao lâu nữa, cậu sẽ phải vĩnh viễn rời khỏi đây.
Tô Kiêm Mặc đi tới ký túc xá nữ, kết quả người bên này nói cho cậu biết Mục Nhất Hân không ở trong phòng cũng không về nhà, không ai biết cô ấy đi đâu.
Cậu tìm khắp trường vẫn không tìm được Mục Nhất Hân.
Tô Kiêm Mặc ngồi trước hòn giả sơn trong vườn trường, nghĩ tới nghĩ lui lại gọi điện thoại cho Hoắc Tư Kiệt.
Mười phút sau, Hoắc Tư Kiệt chạy tới bên này.
Hai người không thân nhau lắm, cho dù cùng khoa nhưng không cùng chuyên ngành, ngoại trừ mấy khóa học chung thì chẳng mấy khi gặp nhau.
Nhưng vì Hoắc Tư Kiệt thích Mục Nhất Hân mà cô ấy lại thích Tô Kiêm Mặc, nên dù cậu ấy biết cậu là anh họ của mình vẫn không thân thiết lắm.
“Anh tìm tôi có việc gì?”