Đôi khi anh cũng muốn thoát khỏi cảm giác này, nhưng càng muốn thoát ra thì anh lại càng muốn tìm kiếm hương vị và hơi thở của Tô Lạc Ly.
Vào ban đêm, nỗi nhớ luôn dâng trào ngày càng sâu đậm.
Ôn Khanh Mộ duỗi cánh tay trái ra ôm lấy chiếc gối mà Tô Lạc Ly từng dùng, như thể đang ôm cô vậy.
Nỗi nhớ tựa như vô số con côn trùng đang gặm nhấm xương cốt của anh.
Cuối cùng anh không nhịn được nữa, cầm điện thoại và gửi một tin nhắn WeChat cho Tô Lạc Ly.
“Ly Ly, anh nhớ em.”
Anh muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu “Anh nhớ em”.
Một lúc lâu sau anh vẫn không nhận được hồi âm của Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ đau khổ nhắm mắt lại, trái tim chậm rãi chìm xuống.
Giữa hai người họ còn có một khoảng cách không thể vượt qua.
Ở thành phố S, Tô Lạc Ly đang quay cảnh đêm.
Điện thoại di động của cô đang nằm trong tay Lục Uy Nhiên.
Tô Lạc Ly không nghỉ ngơi, Lục Uy Nhiên và Từ Phóng phải luôn ở trong trạng thái chờ lệnh.
Đôi khi Tô Lạc Ly cảm thông cho hai người nên luôn bảo họ về sớm.
Nhưng người rất có trách nhiệm là Từ Phóng luôn kiên trì đến cùng.
Lục Uy Nhiên ngáp một cái, điện thoại trong tay vang lên.
Là một tin nhắn WeChat.
“Ly Ly, anh nhớ em.”
Người tâm tư kín đáo như Lục Uy Nhiên sao có thể không phát hiện ra rằng Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đang giận nhau?
Trước đây khi cô ta và Tô Lạc Ly đến vùng núi, hai người họ đã cố gắng hết sức để gọi video và gửi tin nhắn WeChat.
Còn trong lần đi xa này, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Ôn Khanh Mộ gửi WeChat cho Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ đột nhiên gửi tin nhắn nói rằng anh nhớ Tô Lạc Ly, anh đang muốn làm hòa ư?
Lục Uy Nhiên thử mở khóa điện thoại của Tô Lạc Ly.
Nhưng cô ta thử nhiều lần mà vẫn không mở được.
Cô ta nhập thử ngày sinh của Ôn Khanh Mộ, cũng thử ngày sinh của Tô Lạc Ly nhưng màn hình đều hiển thị sai mật khẩu.
“Làm gì vậy?” Một giọng nói không hề khách sáo vang lên.
Đây là giọng nói mà Lục Uy Nhiên ghét nhất.
Từ Phóng.
“Không có gì.” Lục Uy Nhiên lập tức cất điện thoại vào túi.
Từ Phóng liếc nhìn cô ta, cũng không nói gì thêm, nhưng Từ Phóng không rời khỏi bên cạnh cô ta nữa.
Có Từ Phóng ở đây, đương nhiên Lục Uy Nhiên không dám tiếp tục mở khóa điện thoại của Tô Lạc Ly nữa.
Lục Uy Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đi toilet, anh trông chừng một chút.”
“Đưa điện thoại của mợ chủ cho tôi.”
Lục Uy Nhiên giương cổ lên, đương nhiên cô ta không muốn đưa, nếu không thì cô ta vào toilet làm gì?!