Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 630


“Dù sao thì em cũng sẽ rời đi thôi, thay vì việc để em tự rời đi thì tôi thà tự đuổi em đi thì hơn. Làm vậy thì ít ra tôi cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, vì trên đời này chỉ có tôi đuổi người khác đi chứ không ai có thể vứt bỏ tôi cả.”


Tô Lạc Ly dùng tay lau nước mắt trên mặt.


“Sao anh lại biết rằng em sẽ rời đi?”


Lúc nghe Tô Lạc Ly nói vậy, Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt của anh lóe lên vài tia sáng, nhưng vài giây sau đó ánh mắt của anh lại thất vọng như cũ.


“Em đừng cảm thấy biết ơn tôi, tôi giúp Kiêm Mặc không phải là vì em đâu, tôi giúp cậu ấy là vì tôi muốn làm thế, nếu không thích thì dù em có nói gì thì cũng không có tác dụng gì đâu.”


Giọng nói của Ôn Khanh Mộ rất bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hơi lạnh lùng.


“Chẳng lẽ trong mắt anh, bây giờ em nói thế này là vì anh đã cứu em trai em à?” Tô Lạc Ly cười khổ.


Ôn Khanh Mộ vẫn yên lặng, không đáp lại câu hỏi của Tô Lạc Ly.


Tô Lạc Ly cười khổ gật đầu.


“Được rồi, em đã hiểu ý anh rồi. Nhưng mà anh không cần cứu cậu ấy nữa đâu, viện trưởng Chu đã nói với em rồi, em không muốn anh bị liên lụy bởi việc cứu em trai em.”


Đây là quyết định mà Tô Lạc Ly đã đưa ra sau khi suy nghĩ thật kỹ càng rồi.


Quyết định này đã khiến Ôn Khanh Mộ rất ngạc nhiên, trước giờ Ôn Khanh Mộ luôn nghĩ rằng đối với Tô Lạc Ly mà nói thì Tô Kiêm Mặc là người quan trọng nhất trên đời này.


Tô Lạc Ly có thể làm bất kỳ chuyện gì, miễn là Tô Kiêm Mặc có thể tỉnh lại.


Vậy mà bây giờ cô lại quyết định như vậy…


“Chẳng lẽ em định trơ mắt ra nhìn cậu ấy chết như vậy à? Phòng làm việc của anh cũng chỉ vừa mới làm xong thôi, chắc chắn là cậu ấy còn rất nhiều việc chưa làm xong, ít ra thì chúng ta cũng phải để cậu ấy tỉnh lại, dù chỉ kịp tỉnh lại để nói di ngôn thôi cũng được.”


Những lời này của Ôn Khanh Mộ đã khiến Tô Lạc Ly cảm thấy hơi rung động.


Không biết từ bao giờ mà Ôn Khanh Mộ đã coi Tô Kiêm Mặc như em trai mình rồi, vì Tô Kiêm Mặc là em trai của Tô Lạc Ly nên anh cũng rất thân thiết với cậu ấy.


Tô Lạc Ly cúi thấp đầu xuống, bây giờ cô cũng không biết phải quyết định thế nào.


“Em không cần phải lo cho tôi đâu, cơ thể của tôi thì tôi tự hiểu, huống chi mấy ngày trước tôi mới hút máu cậu của em còn gì. Coi như bây giờ trả lại máu cho người nhà em thôi.”


Mặc dù ngoài miệng Ôn Khanh Mộ nói vậy, nhưng Tô Lạc Ly biết rằng lúc trước Ôn Khanh Mộ cắn Hoắc Vũ Long, anh mới chỉ hút một chút máu thôi là đã ngừng lại rồi.


Thấy Tô Lạc Ly không nói gì, Ôn Khanh Mộ đứng dậy.


“Em còn do dự cái gì chứ? Thời gian không đợi em đâu, còn đợi nữa thì cậu ấy sẽ không thở được nữa đâu.”


“Em biết!”


“Em biết rồi mà còn không chịu đưa ra quyết định nữa à! Em muốn nhìn cậu ấy chết hay gì?”


“Nhưng mà em cũng lo cho cả anh nữa!” Tô Lạc Ly ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Khanh Mộ. “Tất nhiên là em muốn Kiêm Mặc có thể tỉnh lại, nhưng em không muốn anh bị giống lần trước…”


Câu nói này của Tô Lạc Ly đã khiến Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất ấm lòng.


Chứng tỏ rằng trong lòng cô vẫn luôn có anh, cô vẫn luôn lo nghĩ cho anh.


“Em không cần phải lo cho tôi đâu.”


“Sao em lại không cần lo cho anh chứ! Anh là người đàn ông mà em yêu nhất, sao em lại có thể không lo cho anh chứ. Anh nói cho em đi, sao em có thể không lo cho anh chứ?!”


Tô Lạc Ly khóc như mưa, hét toáng lên.


Ôn Khanh Mộ thấy cô như vậy thì bị rung động, không nói được câu nào.


Tô Kiêm Mặc nằm trên giường bệnh, từ từ mở mắt ra, mặc dù bây giờ cơ thể cậu đang rơi vào trạng thái hôn mê nhưng vẫn còn có ý thức, nên cậu đã nghe thấy hết những gì hai người nói với nhau.


Bầu không khí giữa hai người vẫn yên lặng như trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK