Lê Thấm Thấm vừa phàn nàn vừa đi xuống lầu.
“Anh có thể đừng lúc nào cũng quên chìa khoá không? Lúc trước tôi không ở đây thì anh làm sao?”
Lê Thấm Thấm vừa mở cửa vừa cằn nhằn, khi cửa mở ra cô giật nảy mình.
Lê Hán Giang xanh mặt đi vào, theo sau còn có một nhóm vệ sĩ.
“Bố…” Lê Thấm Thấm vội vàng lùi về sau, nếu biết trước cô đã nhìn qua mắt mèo thì sẽ không mở cửa rồi!
“Theo bố về nhà!” Mấy ngày nay Lê Hán Giang không làm gì, chỉ đi tìm Lê Thấm Thấm!
Ông sắp sốt ruột chết rồi, tóc bạc lại nhiều thêm vài sợi!
“Con không muốn về! Bố cứ coi như không có đứa con gái là con đi! Dù sao bố cũng có con trai, có người thừa kế gia sản của bố rồi, bố còn quản lý con làm gì?”
“Hỗn láo!” Lê Hán Giang giơ tay lên tát cô.
Đây không phải lần đầu tiên bị đánh nên Lê Thấm Thấm cũng không có sự bàng hoàng như lần đầu.
“Bố đánh đi, đánh chết con luôn đi, đánh chết con thì bố cũng không có đứa con gái này!”
“Con… thật sự làm bố tức điên lên rồi! Mau về nhà với bố!”
“Con không về nhà! Con không về!”
Lê Hán Giang ra hiệu bằng ánh mắt cho vệ sĩ, các vệ sĩ lập tức tiến lên bắt Lê Thấm Thấm.
“Buông tôi ra, đừng đụng vào tôi, tôi không muốn về!” Lê Thấm Thấm ra sức giãy giụa, nhưng cô nào phải đối thủ của những vệ sĩ này.
Mục Nhiễm Tranh lái xe về vừa lúc bắt gặp Lê Hán Giang chuẩn bị đưa Lê Thấm Thấm đi.
“Mục Nhiễm Tranh, cứu tôi!”
“Cậu Mục…”
“Ồ, cậu Mục à, cảm ơn cậu nhé, thời gian này làm phiền cậu rồi!”
Lê Thấm Thấm ngạc nhiên nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Mục Nhiễm Tranh, là anh! Không ngờ anh lại bán đứng tôi! Uổng công tôi tin tưởng anh! Đồ khốn!”
“Đưa con bé lên xe đi!” Lê Hán Giang ra lệnh, vệ sĩ lập tức bắt Lê Thấm Thấm lên xe.
Lê Hán Giang gật đầu với Mục Nhiễm Tranh.
“Cảm ơn cậu Mục đã cho con gái tôi ở lại. Lần trước chúng tôi mang lại cho gia đình cậu bao nhiêu phiền phức, không ngờ cậu lại bỏ qua hiềm khích trước đây mà chứa chấp con bé, đúng là ơn đức to lớn. Lê mỗ tôi xin ghi nhớ, sau này cần giúp gì thì cậu cứ nói, giúp được nhất định tôi sẽ giúp.”
Mục Nhiễm Tranh còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã nghe Lê Hán Giang nói một tràng những lời này.
“Vậy tôi đưa con bé về trước đây!”
Lê Hán Giang cũng lên xe.
Mục Nhiễm Tranh trơ mắt nhìn Lê Thấm Thấm bị Lê Hán Giang đưa đi, thực sự thì anh cũng không ngăn được. Lê Thấm Thấm là con gái Lê Hán Giang, người ta chờ con gái mình là lẽ hiển nhiên.
Lê Thấm Thấm ngồi trong xe giơ ngón giữa lên với Mục Nhiễm Tranh qua cửa sổ.
Mục Nhiễm Tranh biết chắc chắn Lê Thấm Thấm cho rằng mình bán đứng cô, nói tin cô ở đây cho Lê Hán Giang.
Một chiếc xe khác vội vã chạy tới, Tô Lạc Ly xuống xe.
“Sao rồi?”