“Cậu à, nếu cậu còn xem cháu là cháu ngoại thì đừng ép cháu nữa, cháu sẽ không ly hôn với anh ấy đâu!”
Giọng của Tô Lạc Ly cũng kiên quyết hệt như Hoắc Vũ Long!
Giọng điệu đó, thần thái đó, đúng là giống nhau như đúc!
“Cậu, tại sao cậu cứ phải cố chấp như vậy, cậu cũng thấy vì cháu, chuyện gì anh ấy cũng làm được, cần gì phải đá chọi đá. Chỉ cần anh ấy vẫn ở bên cháu, cậu đừng mơ đưa cháu đi!”
“Cháu…”
Hoắc Vũ Long chỉ vào cháu ngoại của mình, tức đến mức không nói nên lời.
“Nếu cậu vẫn nhớ tình chị em giữa cậu và mẹ cháu, muốn nhận lại cháu và Kiêm Mặc thì mong cậu chấp nhận cuộc hôn nhân của cháu. Nếu không đừng trách cháu không xem cậu là cậu! Dù sao, chúng ta cũng chưa từng ở bên nhau, lúc trước không có cậu, cháu vẫn sống rất ổn!”
Hoắc Vũ Long trợn mắt nhìn Tô Lạc Ly, nghe cô nói xong ông không thể thốt được chữ nào!
Còn trẻ mà đã kiên quyết vậy rồi!
“Cậu, Tiểu Kiệt muốn giúp cháu mà, cậu đừng trách thằng bé.”
“Nó là con của cậu! Cậu dạy con cậu thế nào, chẳng lẽ đến phiên cháu chỉ bảo?”
Tô Lạc Ly thấy Hoắc Vũ Long như vậy, chắc hẳn Hoắc Tư Kiệt không yên ổn rồi, những lời của cô làm ông tức lên thật rồi! Sợ Hoắc Vũ Long sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên người Hoắc Tư Kiệt.
Tô Lạc Ly nhướng mày nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Giao con trai ông ra đây!” Ôn Khanh Mộ ra lệnh.
“Ôn Khanh Mộ, cậu đừng ức hiếp người quá đáng. Bây giờ cậu đã tìm được Lạc Ly rồi mà còn bảo tôi phải giao con trai tôi ra!”
“Đúng vậy, tôi muốn ông giao con trai ông ra đấy, không giao thì hôm nay tôi không đi đâu!”
Tô Lạc Ly ngạc nhiên nhìn Ôn Khanh Mộ.
Nói về giở trò ngang ngược thì người đàn ông này là cao thủ!
Dù sao cô đã từng chứng kiến rồi!
Phổi của Hoắc Vũ Long sắp nổ vì tức!
“Lạc Ly, rốt cuộc cháu muốn thế nào?”
Hoắc Vũ Long không muốn nói chuyện với tên ngang ngược này nên chỉ có thể quay sang Tô Lạc Ly.
“Cậu, cháu cũng không muốn làm gì, chỉ không mong chuyện của cháu lại liên luỵ đến Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt là đứa trẻ ngoan, cậu giao thằng bé cho cháu đi. Cháu là chị họ thằng bé, sẽ không làm gì thằng bé đâu.”
“Cháu…”
Ngón tay của Hoắc Vũ Long run rẩy chỉ vào Tô Lạc Ly, cháu gái này muốn làm ông tức chết.
“Nếu không phải cậu nể mặt mẹ cháu thì cậu đã…”
“Đã thế nào? Tôi nói cho ông biết, ông đừng nghĩ vợ tôi là cháu ông thì ông có thể tuỳ tiện chỉ vào mặt cô ấy! Dù ông có là bố ruột mẹ ruột của vợ tôi, làm tôi bực mình thì tôi cũng đánh thôi!”
Ôn Khanh Mộ không hiểu cái gọi là đạo lý tình thân.
Ôn Khanh Mộ làm Tô Lạc Ly sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Người đàn ông này…
“Cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”
Hoắc Vũ Long tức phát run!
“Cậu, cháu không có ý gì khác, cháu xem cậu là cậu của cháu là vì cháu không có người thân nào khác, nhưng cháu thật sự không thể ngoan ngoãn làm theo ý cậu.”
Tô Lạc Ly không muốn để Ôn Khanh Mộ nói chuyện nữa nên đành phải một mình đối diện với Hoắc Vũ Long.