Nghe thấy Ôn Hạo nói vậy thì Mục Chỉ Huyên cũng thấy yên tâm hơn phần nào, bình thường thì những chuyện bà đã tiên đoán được thường sẽ không thay đổi, lần trước bà cũng đã tiên đoán rằng Tô Lạc Ly sẽ sinh hai đứa con, dù Ôn Khanh Mộ đã bảo là không muốn sinh thêm con nhưng cuối cùng thì Tô Lạc Ly vẫn mang bầu.
Nhưng dù nói vậy thì Mục Chỉ Huyên vẫn không muốn để chuyện gì bất trắc xảy đến với Tô Lạc Ly.
“Yên tâm đi, đứa bé này sẽ bình an chào đời thôi, chẳng qua là quá trình sẽ hơi gian nan một chút, đối với hai đứa nó thì có vài thử thách cũng không phải là chuyện xấu.”
Ôn Hạo dẫn Mục Chỉ Huyên về phòng ngủ.
Tô Kiêm Mặc ngồi một mình ở ghế sofa, cảm thấy rất lo lắng, dù sao thì đây cũng là chị gái cậu, mặc dù kết quả cuối cùng là tốt, nhưng cậu cũng không muốn quá trình mang thai của cô có vấn đề gì bất trắc cả!
Cậu lấy điện thoại từ túi ra, vừa chuẩn bị gọi cho Tô Lạc Ly thì giọng của Ôn Hạo lại vọng lại từ trên lầu xuống.
“Phải biết cách tuân thủ các quy tắc.”
Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu lên nhìn Ôn Hạo: “Con…”
“Bố biết là con đang rất lo lắng, bố cũng rất lo cho họ, nhưng lo lắng thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả, mặc dù giờ con nói cho họ là họ sắp gặp nguy hiểm thì cũng chẳng thể tránh khỏi chuyện đó được, những gì đã được tiên đoán kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi.”
Tô Kiêm Mặc gật đầu: “Vâng con biết rồi.”
“Ngoan.”
Mà bên phía hoa viên Crystal, màn đêm buông xuống, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly ngồi học đánh đàn được một lúc, hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế, Ôn Khanh Mộ cứ ghé sát vào người Tô Lạc Ly, thậm chí còn cô ý chạm nhẹ tay vào những chỗ nhạy cảm trên người Tô Lạc Ly.
“Thầy Ôn, thầy có thể chuyển tay của thầy ra chỗ khác được không?” Tô Lạc Ly nhìn liếc về phía tay của Ôn Khanh Mộ, anh đang choàng tay qua người cô từ phía sau, vừa khéo lại đè thẳng vào ngực của Tô Lạc Ly.
“Anh thích để tay ở đây đấy, hề hề.”
“Dám sờ soạng học sinh của mình như vậy, nếu anh là một người giáo viên thật thì đã bị đuổi việc tám trăm lần rồi.” Tô Lạc Ly đẩy tay của Ôn Khanh Mộ ra: “Mau đi tắm rửa đi, em thấy anh có vẻ cũng chẳng có tâm trạng nào để dạy học nữa đâu.”
Sau khi Chung Vũ Lăng cho phép hai người làm chuyện vợ chồng với nhau, Ôn Khanh Mộ lúc nào cũng sồn sồn lên.
“Vậy anh đi tắm ngay đây!” Nói xong, Ôn Khanh Mộ hôn mạnh lên mặt Tô Lạc Ly một cái: “Để xem tối nay anh dạy dỗ em thế nào, đồ lẳng lơ!”
Ôn Khanh Mộ vừa tắm rửa vừa hát hò trong phòng tắm, anh có cảm giác tâm trạng mình đang cực kỳ tốt.
Vừa sắp làm bố, lại có thể làm chuyện vợ chồng với Tô Lạc Ly, làm gì còn chuyện nào vui hơn chuyện này chứ?
Nhưng mà anh vẫn thầm cầu nguyện rằng Tô Lạc Ly sẽ không phải chịu đựng bất kỳ sự tra tấn nào nữa, nếu không thì anh sẽ không chịu nổi nữa.
Ôn Khanh Mộ vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, sau khi thay đồ mới xong, anh thoải mái đi ra khỏi phòng tắm.
“Ly Ly, em có chọn cho anh bộ đồ ngủ anh thích không?” Nhưng khi ra ngoài anh lại nhận ra Tô Lạc Ly không ở trong phòng ngủ.
“Lại chạy đâu rồi?”
Phòng ngủ trống không, không thấy bóng dáng của Tô Lạc Ly đâu nữa.