Dường như cậu đang ngủ một giấc yên bình.
“Tôi nghĩ, có lẽ lựa chọn ban đầu đã sai rồi. Máu của ma cà rồng trong cơ thể Kiêm Mặc sẽ khiến cậu ấy trông khỏe mạnh hơn bình thường, bản thân cậu ấy cũng có cảm giác khỏe hơn. Vừa khéo như vậy, cậu ấy sẽ không đặc biệt chú ý đến sức khỏe của mình như trước đây nữa, cho nên không ngừng tiêu hao máu trong cơ thể.”
Chu Lễ Thành dời mắt sang Tô Lạc Ly.
“Mợ chủ, mợ có biết không? Đối với loài người thì máu vô cùng quý giá, nhưng máu của ma cà rồng đối với chính họ còn quý quá hơn rất nhiều, máu của họ không thể tái tạo lại được.”
“Là có ý gì?”
“Có nghĩa là lấy máu của họ ra rồi thì máu của họ sẽ ít đi, trừ khi họ hấp thụ máu tươi của loài người thì mới có thể bổ sung lại được. Lần trước mợ muốn sếp Ôn khám sức khỏe, thực ra là vì sếp Ôn đã hai lần truyền máu cho Kiêm Mặc, máu trong cơ thể anh ấy đã không thể nào tiếp tục duy trì năng lượng của anh ấy nữa.”
Nghe những điều này, Tô Lạc Ly càng sốc hơn. Thảo nào lúc đó Ôn Khanh Mộ luôn nói anh không sao, thực ra anh biết mình có vấn đề gì, anh chỉ không muốn nói mà thôi.
“Cho nên, mợ chủ, tôi mong mợ chuẩn bị tâm lý, mỗi lần Kiêm Mặc phát bệnh nằm viện thì cần nhiều máu hơn, nếu lần này muốn cứu được cậu ấy thì có thể sẽ cần nhiều máu hơn nữa. Nhưng lần trước sếp Ôn đã không chống đỡ nổi rồi, lần này hoàn toàn không có khả năng.”
Nghe Chu Lễ Thành nói thế, Tô Lạc Ly càng thêm nản lòng.
Nói cách khác, nếu Ôn Khanh Mộ thật sự ở đây thì cũng có khả năng không cứu được Tô Kiêm Mặc.
“Tôi hiểu rồi.”
Tô Lạc Ly lo lắng nhìn Tô Kiêm Mặc nằm trên giường bệnh.
“Thằng bé thế này có thể duy trì được bao lâu?”
“Cái này thật sự khó nói lắm.”
Hoa viên Crystal.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu hắc mũi, trên sàn cũng vương vãi rất nhiều chai rượu.
Dạ Bân đứng ở cửa hoảng hồn với cảnh tượng trước mắt.
Bình thường anh ta thích uống rượu, cũng thích cả mùi rượu, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy mùi rượu nồng nặc hắc mũi và khó ngửi đến thế.
“Ôi vãi, cậu có thể mở nhà máy rượu ở đây đấy.” Dạ Bân gần như nhảy vào phòng ngủ.
Lúc anh ta thấy Ôn Khanh Mộ thì cũng hết cả hồn.
Có khi nào Ôn Khanh Mộ suy sụp tinh thần thế này sao?
Tóc anh vô cùng rối, có thể thấy là đã rất lâu rồi không chăm chút, chắc là cũng lâu rồi không cạo râu nên lộ ra những sợi râu màu xanh, hốc mắt trũng sâu, tròng mắt đầy tơ máu.
Có lẽ quần áo trên người cũng đã mấy ngày rồi chưa thay nên trông rất nhăn nhúm.
Dạ Bân vừa đi tới thì lập tức bịt mũi mình lại.
“A Khanh, mấy ngày rồi cậu không tắm thế, người cậu thối cả lên rồi.”
Dạ Bân lùi lại mấy bước, mùi rượu nồng nặc trộn lẫn với mùi cơ thể của Ôn Khanh Mộ càng thêm khó ngửi.
Thậm chí Ôn Khanh Mộ còn không ngước mắt nhìn anh ta mà cầm chai rượu trước mặt tu ừng ực vài ngụm.
“Cậu còn uống nữa à? Cậu muốn uống cho chết luôn sao?” Dạ Bân xông tới cướp lấy chai rượu của Ôn Khanh Mộ.
“Không uống rượu còn có thể làm gì?” Giọng Ôn Khanh Mộ khàn đặc.