“Biết rồi!” Ôn Khanh Mộ đương nhiên không vui, nhìn cây nến vừa mới thắp lên, lòng anh đầy phiền muộn.
Nhưng anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành đi xuống tầng.
“Lê Hoa!”
Lê Hoa lập tức bước ra khỏi phòng.
“Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
“Lát nữa mợ chủ về thì nói tôi có việc gấp phải đến công ty.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Mặc dù Lê Hoa không biết tại sao Ôn Khanh Mộ lại tức giận, nhưng vẫn đáp lời.
Ôn Khanh Mộ nổi giận đùng đùng rời đi.
Suốt đoạn đường anh đều cảm thấy khó chịu, mỗi khi có dịp quan trọng thì chắc chắn sẽ là đêm trăng tròn.
Đêm trăng tròn đẹp biết bao, ôm người mình yêu ngồi ngắm trăng dưới ô cửa sổ mới lãng mạn làm sao!
Nhưng anh sẽ không bao giờ được tận hưởng khoảnh khắc đó.
Nghĩ đến đây, lòng anh không khỏi chua xót, anh vẫn vô cùng mong chờ có thể giải trừ phong ấn.
Khi về đến hoa viên Crystal, Vương Vĩ đã chờ anh ở cửa.
“Cậu chủ mau về đi, trăng sắp lộ ra rồi!”
Ôn Khanh Mộ ngước mắt nhìn, sau đó cúi đầu đi vào hoa viên Crystal.
Anh đến căn phòng quen thuộc của mình và khoá cửa như thường lệ.
Ôn Khanh Mộ vừa mới khoá cửa, chuẩn bị trải qua một đêm khó chịu đựng ở đây.
Điện thoại bỗng anh có thông báo.
“Muốn vợ anh bình an vô sự thì chuẩn bị một triệu mang đến địa chỉ tôi gửi cho anh.”
Không ngờ lại là tin nhắn bắt cóc tống tiền!
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, hai mắt Ôn Khanh Mộ đột nhiên mở lớn!
Tô Lạc Ly lại bị bắt cóc?
Anh lập tức gọi cho ông Trần.
“Ông Trần, vợ tôi đâu?”
“Tôi đã đưa mợ chủ đến địa điểm cậu bảo rồi mà!” Ông Trần ở đầu dây bên kia đầy khó hiểu.
“Đưa đến địa chỉ tôi bảo? Tôi bảo đưa đến nơi nào?”
“Mợ chủ nói tối nay cậu muốn cho cô ấy một bất ngờ nên bảo tôi đừng đưa về nhà nữa mà tới biển Tình Nhân!”
Ôn Khanh Mộ cảm thấy không ổn.
“Tôi đưa mợ chủ đến đó xong thì về luôn!”
Ôn Khanh Mộ cúp máy, xem ra đây là một vụ bắt cóc đã được lên kế hoạch từ trước, nhưng anh nhìn nội dung tin nhắn, anh ta đòi một triệu, nếu chỉ như vậy thì chắc vì tiền thôi.
“Chúng tôi tin sếp Ôn là người giữ chữ tín, chỉ cần có tiền thì chúng tôi đảm bảo cô Ôn bình an vô sự, nếu sếp Ôn báo cảnh sát thì chúng tôi không khách sáo đâu.”
Bên kia lại gửi một tin nhắn khác đến.
“Tôi sẽ mang tiền đến ngay. Nhưng nếu vợ tôi mất một sợi lông thì tôi sẽ cho các anh chết không có chỗ chôn!”
Ôn Khanh Mộ trả lời tin nhắn rồi ra khỏi phòng ngay tức khắc.
“Quản gia Vương, lập tức chuẩn bị một triệu cho tôi!”