Một lúc sau, Vương Vĩ vội vàng chạy xuống lầu, trên tay cầm một quyển sổ đã ngả vàng.
“May là không vứt nó đi!” Vương Vĩ đưa quyển sổ này cho Tô Lạc Ly.
“Khi còn nhỏ cậu chủ lần đầu tiên trở về Love Valley, vì lo cậu ấy không tìm được nên đã tự tay vẽ cho mình một tấm bản đồ, chính là cái này.”
Tô Lạc Ly lập tức mở tập sách ra, người mù đường như cô đương nhiên là không hiểu bản đồ này rồi.
“Nhưng tấm bản đồ này do ông Ôn vẽ tay, chỉ là một vị trí đại khái thôi, cũng không quá chi tiết.”
“Không sao, có còn hơn không, bây giờ chúng ta còn đang mù tịt về vị trí đây! Có cái này sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Sau khi trở về khu Rainbow, Tô Lạc Ly ngay lập tức đưa bản đồ vẽ tay cho Giản Ngọc.
Đối với Love Valley, Giản Ngọc cuối cùng đã có chút manh mối.
Một tuần sau, hai người gặp lại nhau, cuối cùng thì Giản Ngọc cũng sắp xếp xong công việc của công ty rồi.
Giản Ngọc trải một tấm bản đồ trên bàn làm việc, bên tay anh ta cũng có bản đồ vẽ tay mà Tô Lạc Ly đưa cho.
“Nếu anh đoán không lầm thì theo hướng dẫn trên bản đồ vẽ tay này, Love Valley hẳn là ở nơi này.” Giản Ngọc chỉ vào góc trên bên phải, “Mà chúng ta đang ở đây.” Ngón tay lại chỉ vào góc dưới bên trái.
“Xa như vậy sao? Vừa hay là vị trí xa nhất.”
“Nếu như chúng ta muốn tới đó thì có hai người án, một là có thể đi đường bộ, chỉ là khá xa, hơn nữa nếu đi đường bộ thì bây giờ em đang mang thai, anh sợ em không chịu được.”
“Phương án hai thì sao ạ?”
“Đi đường thủy, chúng ta có thể bắt xe đến bến tàu trước, sau đó tiếp tục đi thuyền từ đây đến chỗ này. Sau khi xuống xuống ở chỗ này, chúng ta đã đến rất gần Love Valley rồi.”
“Phải… phải ngồi thuyền à?” Tô Lạc Ly không khỏi nghĩ đến hành trình khổ sở khi cô và Ôn Khanh Mộ đi du lịch trước đây.
“Sao vậy? Nếu luôn ở trên thuyền thì em sẽ thoải mái hơn một chút. Còn đi đường bộ thì phải ngồi ô tô, máy bay, anh sợ em không chịu nổi. Hơn nữa, nếu ngồi thuyền thì sẽ nhanh hơn.”
“Được, vậy thì ngồi thuyền đi, phải rồi, em vẫn còn một chuyện nữa phải nói với anh, em muốn mang nó theo!”
Khi Giản Ngọc nhìn thấy con sói trắng đang bị nhốt trong lồng liền giật nảy mình.
“Anh ấy vẫn luôn nuôi nó, anh yên tâm đi, chúng đều thường xuyên được huấn luyện, sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương đâu, dọc đường chúng ta có nó bảo vệ sẽ an toàn hơn nhiều.” Tô Lạc Ly mỉm cười nhìn sói trắng trong lồng.
“Điều anh tò mò là tại sao Ôn Khanh Mộ lại có con của Vua Sói trắng? Anh đã mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm con của Vua Sói trắng này, nhưng tiếc là vẫn luôn không tìm được. Hóa ra là bị Ôn Khanh Mộ bắt đi rồi à.”
Giản Ngọc cẩn thận phân biệt dấu hiệu trên người sói trắng, Tô Lạc Ly cũng có thể thấy rằng con sói trắng không có ác cảm gì với Giản Ngọc.
“Anh nói nó thật sự là Vua Sói trắng sao? Lúc trước khi anh ấy nói với em nó là một con sói trắng, em còn tưởng rằng anh ấy đang khoác lác.”
“Đây quả thật là một Vua Sói, tuy rằng nó đã cách xa bầy sói rất lâu rồi, nhưng tiếng hú của Vua Sói rất độc đáo, nó vẫn có thể hiệu lệnh thiên hạ.”
“Vậy thì chúng ta càng không có gì phải sợ nữa rồi, ngày mai liền lên đường.”
Giản Ngọc cũng biết rằng Tô Lạc Ly không thể chờ đợi thêm nữa, vì vậy họ đã dẫn theo sói trắng xuất phát vào ngày hôm sau.