Cuộc sống của ma cà rồng là bi ai, mỗi ngày trôi qua đều lặp đi lặp lại.
“Đáng tiếc em không thể cho anh một đứa con.”
Nghe cô nói vậy, Tô Kiêm Mặc quay sang nhìn Daisy, nắm chặt tay cô.
“Chúng ta ngắm con của người khác là được rồi, em xem anh chơi với Tam Tam có mấy ngày đã đủ phiền rồi, nhưng chị anh và anh rể phải trông chúng cả đời, em có biết không, vì Tam Tam mà cuộc sống chăn gối của anh chị ấy bị ảnh hưởng rất lớn đấy.”
Tô Kiêm Mặc nói mấy câu đã chọc cười Daisy.
“Cho nên không sao cả, anh cảm thấy rất may mắn vì có thể gặp được em, nếu không thì không biết cuộc sống của ma cà rồng như anh sẽ trôi qua tẻ nhạt cỡ nào.” Tô Kiêm Mặc càng siết chặt tay.
“Em cũng thế.”
Bọn họ nhìn nhau với vẻ kiên định.
Chuyện không thể tránh khỏi là Tô Lạc Ly lại phải cho con bú, trong mắt Ôn Khanh Mộ đây lại là cảnh “Tu hú chiếm tổ chim khách”.
Cửu Cửu nằm trong ngực Tô Lạc Ly mút sữa chùn chụt, phát ra tiếng vang thỏa mãn.
Ôn Khanh Mộ ngồi bên cạnh chỉ biết nén giận, anh cứ cảm giác mình vừa thoát khỏi tình trạng này, còn chưa được mấy ngày sung sướng thì quãng thời gian ấy lại bắt đầu.
Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn ánh mắt nóng rực thấp thoáng vẻ oán hận của Ôn Khanh Mộ.
“Có phải anh lại muốn nói sáu chữ đúng không?”
“Sáu chữ gì?”
“Tu hú chiếm tổ chim khách.” Tô Lạc Ly có ấn tượng sâu sắc với sáu chữ này.
“Em tự biết là được rồi.” Ôn Khanh Mộ bực bội, anh vốn là người đàn ông ngang ngược, sao có thể để cho người khác giương oai trên địa bàn của mình nhiều lần?
May mà Cửu Cửu là con gái, không giống Tam Tam lúc trước, lòng thù địch của Ôn Khanh Mộ liền bớt đi hẳn.
“Em sẽ không cho con bú lâu quá đâu.”
Nhớ hồi trước phải đến tận lúc tròn một tuổi Tam Tam mới cai sữa mẹ, Tô Lạc Ly thấy trong sách ghi nhất định phải kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ nên dù Ôn Khanh Mộ phản đối nhiều lần, cô vẫn kiên trì đến lúc cậu bé tròn một tuổi.
Ôn Khanh Mộ không tin lời Tô Lạc Ly lắm.
Người phụ nữ này chuyện gì cũng làm được vì con, nhớ hồi trước cô còn vừa quay phim vừa dùng máy hút sữa hút sữa ra mang về nhà, khoảng thời gian đó người cô gầy như que củi!
“Em nói thật, em định cho con bú sáu tháng rồi thôi.”
Tô Lạc Ly nói với giọng điệu chắc nịch.
Ôn Khanh Mộ lập tức hào hứng, như vậy thì ít hơn hồi trước tận một nửa thời gian, “Em đừng an ủi anh!”
“Anh tin hay không thì tùy, dù sao em cũng chỉ cho con bú sáu tháng thôi, nếu như anh muốn cho con gái bảo bối uống sữa mẹ thêm một thời gian thì em cũng chiều.”
“Anh tin anh tin anh tin!” Ôn Khanh Mộ lập tức ngồi xuống giường, “Em chỉ cho con bú sáu tháng thật hả?”