Khách sạn Diêm Thành.
Tô Lạc Ly diễn vai Duy Nương trước khi bị bán đi, cũng là một cô gái hồn nhiên ngây thơ, cũng có một chàng trai mà mình thích, xem như là mối tình đầu của cô.
Vai diễn lần này của Mục Nhiễm Tranh chính là mối tình đầu này, phân cảnh không nhiều lắm, vài ngày là có thể hoàn thành, lần này anh làm cameo do đạo diễn sắp xếp.
Trong phòng khách sạn, Tô Lạc Ly nhìn Mục Nhiễm Tranh đã lâu không gặp, cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Thím nói này cháu trai, chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhỉ?”
“Lúc Kiêm Mặc đi tôi có ở đó, nhưng tiếc là cô như người mất hồn, hoàn toàn phớt lờ tôi.” Mục Nhiễm Tranh tiện miệng nói.
Sắc mặt Tô Lạc Ly bỗng chốc hơi sầm xuống, Mục Nhiễm Tranh cũng ý thức được là mình nói sai rồi.
“Một thời gian dài không gặp, nói đến thì cũng sắp ba tháng rồi đấy.”
“Anh bận gì à?”
“Thất tình nên chỉ đành dồn tâm trí vào sự nghiệp thôi, nếu không thì làm người cũng thất bại quá.”
Khoảng thời gian này, sự tập trung vào công việc của Mục Nhiễm Tranh có thay đổi lớn, anh nhận phim điện ảnh rồi lại nhận phim truyền hình, chương trình truyền hình thực tế trước đó anh quay rất hot, anh vẫn đang tiếp tục tham gia.
Nhưng sự chú ý của Tô Lạc Ly lại ở hai chữ ‘thất tình’.
“Thất tình?” Điều này kích thích lên dây thần kinh hóng hớt của Tô Lạc Ly: “Thất tình cơ đấy, chấm trúng cô nào thế? Tôi có quen không? Có phải trong giới không? Cần thím đây ra mặt làm mối giúp cháu không?”
“Tôi nói này, cô trở nên hóng hớt như vậy từ khi nào thế?”
“Vớ vẩn, ai bảo chú của cháu là chúa hóng hớt, có thể không hóng hớt được sao, hơn nữa cháu là cháu của thím mà!”
Tô Lạc Ly vừa nói vừa xoa đầu Mục Nhiễm Tranh.
“Tránh ra, tránh ra, đừng cứ nói đến chuyện này.”
Đây là chuyện đắng lòng nhất trong đời anh.
“Nhưng anh cũng lớn rồi, đến lúc nên yêu đương rồi.”
“Tôi muốn yêu nhưng người ta không chịu yêu tôi đấy chứ.” Mục Nhiễm Tranh cẩn thận dè dặt liếc nhìn Tô Lạc Ly.
“Lại có cô gái mắt không bị mù à? Đây chắc chắn là một cô gái tốt!”
Mục Nhiễm Tranh bỗng chốc cảm thấy trái tim mình như bị đánh mạnh: “Tô Lạc Ly, cô có ý gì thế? Trong lòng cô tôi tệ đến thế sao?”
“Vẫn ổn, nếu anh chịu gọi tôi một tiếng thím, nói không chừng tôi sẽ giúp anh đấy. Nếu anh không muốn thì ra cửa rẽ phải, đến lúc tôi video call với anh ấy rồi!”
Mục Nhiễm Tranh lại bị nhét cơm chó: “Ngày nào hai người cũng dính như keo thế không chán sao?”
“Không chán, không chán chút nào hết.”
Rồi! Xem như anh lắm lời!
“Tôi sắp video call rồi, lỡ như anh ấy thấy anh ở đâu, anh tự nghĩ hậu quả…”
“Tôi cút ngay đây!” Mục Nhiễm Tranh đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài, anh không muốn ăn đòn!