Cơm tất niên năm nay cũng cực kỳ phong phú, tuy chỉ có bốn người nhưng thức ăn tràn đầy một bàn lớn, hơn nữa tất cả đều được đặt từ nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố.
“Bố, mẹ, năm nay nhà chúng ta coi như thuận buồm xuôi gió, con mời bố mẹ một ly!”
Tô Nhược Vân giơ chén rượu của mình lên.
“Vân Vân, nhà chúng ta có được như ngày hôm nay đều dựa cả vào con đấy, con là công thần của nhà chúng ta, ly này bố mời con mới đúng!” Trên mặt Tô Khôn tràn đầy
vẻ vui mừng.
“Đúng vậy, Vân Vân, nếu không có con thì nhà chúng ta đâu được như bây giờ!” Vương Vãn Hương cũng nói ngay.
“Nào có chuyện bố mẹ mời con cải rượu, bằng không cả nhà chúng ta cùng cạn ly đi
“Được, được, được, tất cả chúng ta cùng cạn ly.”
Ly rượu chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn giã.
“Chị à, Colour của chị càng ngày càng nổi tiếng, chị để lại cho em hại bộ nhé?” Tô Nhược Diệu nhìn chị với vẻ nịnh bợ.
“Đó là đồ cho nữ, em cần làm gì?”
Tô Nhược Diệu gãi đầu: “Hì hì!”
Tuy hai người họ là sinh đôi nhưng trong nhà trước nay đều trọng nam khinh nữ, Tô
Nhược Diệu vẫn luôn được dâng cơm tận miệng.
Thành tích học tập của anh ta rất kém, lại cực kỳ nghịch ngợm, đến bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp đại học, đã lưu ban hai lần rồi.
“Em nói thật cho chị biết, có phải em có bạn gái không?”
Tuy là cùng tuổi nhưng Tô Nhược Vân chín chắn hơn nhiều.
“Thế mà còn phải hỏi à? Chị không cần nghĩ cũng biết rồi mà!”
“Ôi trời, Diệu Diệu nhà chúng ta cũng có bạn gái rồi kìa! Có đẹp không con?” Vương Vãn Hương tức khắc vui vẻ.
“Mẹ, mẹ nói thế là sao vậy hả? Với tầm mắt của con mà còn có thể tìm cho mẹ một cô con dâu xấu XỈ được chức? Đẹp lắm ấy, dáng người siêu ngon!”
Tô Nhược Vân nhíu mày.
“Diệu Diệu, đã hai năm rồi em chưa ra được trường đấy, nếu vẫn không thể tốt nghiệp thì đến cả tấm bằng tốt nghiệp em cũng chẳng lấy được đâu! Thế mà bây giờ em vẫn còn lòng dạ yêu đương à!”
“Bằng tốt nghiệp đại học thì có ích gì? Có tiền không phải là được rồi sao? Bây giờ có tiền mua tiên cũng được!” Tô Nhược Diệu tỏ vẻ đắc ý.
Tuy dạo trước nhà họ Tô khá sa sút, nhưng từ đầu đến cuối Tô Nhược Diệu vẫn là một cậu ấm.
“Mẹ, mẹ cũng không dạy dỗ nó đi! Sau này làm sao có thể giao công ty rượu Tô Ký cho nó được chứ?”
“Thành gia rồi lập nghiệp, thằng bé có bạn gái trước cũng không sao mà, về sau con hướng dẫn em nó là được.”
Vương Vãn Hương vĩnh viễn che chở và cưng chiều Tô Nhược Diệu.
Tô Nhược Vân nhíu mày, không nói gì.
“Dù sao công ty rượu của nhà chúng ta sẽ không rơi vào tay người khác.” Vương Vãn Hương liếc Tô Khôn, ánh mắt bà ta mang tỉnh ám chỉ.
Đương nhiên Tô Khôn hiểu ý bà ta, nhưng ông ta không quan tâm mấy thứ này.
“Vân Vân, nghe nói chỗ A Dịch xảy ra vấn đề phải không? Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Tô Khôn hỏi.
“Công ty đầu tư và dự án lớn, kết quả toàn bộ đều bị hoãn lại. Ngoài ra có vài dự án công ty ngăm trúng, đầu tư vào rồi thế nhưng kết quả lại chẳng kiếm được vốn luôn. Dạo này A Dịch vận tối mắt tối mũi, vài dự án lớn chặn tiền, vài dự án khác không hiếm được lại chút gì, sợ rằng năm nay chật vật lắm đây.”
Tô Nhược Vân nói rồi thở dài.