Đã ba giờ trôi qua, khi Ôn Khanh Mộ mở cửa ra, Tô Lạc Ly vẫn đang ngồi trên mặt đất.
Anh bước tới và ngồi xổm xuống.
“Ly Ly, tại sao Kiêm Mặc lại muốn may váy cưới cho em? Cậu ấy hy vọng khi chúng ta kết hôn, em có thể mặc chiếc váy cưới đẹp nhất để kết hôn với anh. Cậu ấy hy vọng em được hạnh phúc mà không phải chán nản như bây giờ.”
Tô Lạc Ly nhào vào lòng Ôn Khanh Mộ khóc thảm thiết.
Ôn Khanh Mộ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
“Mọi thứ rồi sẽ qua, sẽ trở nên tốt đẹp thôi, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc ở thế giới khác nhau, chỉ là không thể nhìn thấy nhau mà thôi.”
“Ly Ly, em còn có anh.”
Tô Lạc Ly vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh.
Ôn Khanh Mộ lau nước mắt cho Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly lên xe, Tô Lạc Ly tựa vào ghế phụ lái không nói gì.
Một lúc lâu sau, cô nhìn ra cửa sổ và phát hiện đây không phải là đường về nhà.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Ôn Khanh Mộ quay đầu cười với cô, “Em đến sẽ biết ngay thôi.”
Tô Lạc Ly không ngờ là Ôn Khanh Mộ lái xe suốt hơn hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, mà nơi mà Ôn Khanh Mộ đưa cô đến là núi Thương Khung.
Chỉ là lần trước cô đi vào từ phía khác của ngọn núi mà thôi.
Tô Lạc Ly khó hiểu nhìn Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ nắm lấy tay cô.
“Chỉ cần đi theo anh là được.”
Ôn Khanh Mộ cầm chiếc còi lên thổi, một lúc sau, tất cả động vật anh nuôi đều tập trung lại, đã lâu rồi không gặp lại chúng, chúng sống rất tốt ở ngọn núi này.
Dưới sự hộ tống của các loài động vật, cả hai cùng nhau đến trung tâm ngọn núi.
Núi Thương Khung là tên gọi chung của một vùng núi rộng lớn, được tạo thành từ nhiều ngọn núi nhỏ, bên trong có rất nhiều ngọn đồi thấp.
Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly lên đỉnh núi.
“Em nhìn xuống dưới đi.”
Tô Lạc Ly liếc mắt nhìn xuống, bên dưới lại là dòng suối trong vắt!
Tuy nhiên độ cao gần hai chục mét cũng khiến người ta hơi chóng mặt.
Tô Lạc Ly vội vàng thu hồi tầm mắt và bước chân.
“Anh định làm gì thế?”
“Em có dám nhảy xuống không?” Vẻ mặt của Ôn Khanh Mộ không có chút gì giống như đang nói đùa.
“Nhảy xuống?”
“Đúng vậy, độ cao này là mười chín phẩy sáu mét, tuy rằng bên dưới có nước, nhưng nếu nhảy xuống chưa chắc sẽ chết nhưng cũng chưa chắc có thể sống được. Nếu như chúng ta nhảy xuống mà may mắn sống sót thì em không được phép chìm đắm trong đau khổ nữa. Nếu như chúng ta chết rồi thì vừa hay chưa biết chừng có thể đuổi kịp Kiêm Mặc.”
Ôn Khanh Mộ nâng mặt Tô Lạc Ly lên, “Anh không muốn nhìn thấy em như thế này nữa, Ly Ly, anh ở cùng em được không?”