Ôn Khanh Mộ do dự một lúc.
“Mẹ anh bảo anh cưới một người vợ, nói họ
nước ngoài, anh ở trong nước một mình không ai chăm sóc nên anh cưới em. Đây là duyên phận giữa hai ta”
Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa nháy mắt với Tô Lạc Ly.
“Nhưng chẳng phải anh mới vừa nói ba mẹ anh rất tiến bộ à, sao bây giờ lại bắt anh cưới vợ?”
Chẳng phải về trước vế sau mâu thuẫn à?
Ôn Khanh Mộ nhất thời nghẹn lời.
“Lớn tuổi rồi, thời kỳ mãn kinh đấy, lúc thế này lúc thế kia. Hơn nữa, suy nghĩ của họ được kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, lúc thì Trung lúc thì Tây, quan tâm làm gì.”
“Thể họ không thích em thì sao đây?”
“Anh thích em là được mà? Quan tâm đến họ làm gì? Đây là chuyện của riêng anh, hơn nữa hằng năm họ ở nước ngoài không về, lười quan tâm chuyện của anh.”
“Vậy năm mới anh không đoàn tụ với ba mẹ à? Sắp đến Tết rồi”
Dù là định cư ở nước ngoài thì hằng năm đến lúc Tết gia đình cũng nên đoàn tụ chứ.
“Chuyện này tính sau đi!”
Ôn Khanh Mộ đè Tô Lạc Ly xuống.
“Vài ngày rồi không thân mật, em có nhớ anh không?”
Tô Lạc Ly đấm vào ngực Ôn Khanh Mộ.
“Phiền muốn chết!”
Ôn Khanh Mộ tắt đèn trong phòng.
Đêm hội tối ngày Tết ông Táo đang trong quá trình chuẩn bị, Tô Lạc Ly và Mục Nhiễm
Tranh cũng bắt đầu luyện tập.
Bên đài truyền hình cũng có phòng luyện tập nhưng thật sự rất kẹt vì dù sao cũng còn tiết mục của người khác nữa.
Nên hai người họ tiến hành luyện tập bên ngoài phòng.
“A… Anh nhẹ thôi! A… Mục Nhiễm Tranh, anh định làm gì!”
“Ui cha, đau muốn chết, anh cẩn thận chút được không?”
“Cuối cùng cô muốn thế nào hả? Chuyện này mà không đau à? Đừng kêu to quá! Tránh làm người khác hiểu lầm!”
Tiếng động bên trong vang hết đợt này đến đợt khác, nghe mà mặt đỏ tía tai.
Lục Uy Nhiên và Từ Phóng đứng bên ngoài canh, bảo vệ Tổ Lạc Ly là trách nhiệm của ho.
Nghe tiếng động bên trong, khoé môi Lục Uy Nhiên khẽ cong.
“Từ Phóng, anh nói xem chúng ta có nên báo chuyện này cho sếp Ôn không?”
Từ Phóng nhìn cô ta, không nói gì.
“Mợ Ôn của chúng ta cởi mở thật đó, không biết tránh gì hết”
Từ Phóng không muốn nghe Lục Uy Nhiên nói những lời này.
“Tôi đi toilet chút.” Nói xong anh ta rời đi.
Lục Uy Nhiên cười cười, đúng ngay ý cô ta.
Cô ta lấy điện thoại ra ngay, quay video, cố tình quay phòng tập.
“Cô đang làm gì vậy?”
Lục Uy Nhiên hoảng sợ, cất điện thoại ngay.
“Sếp Ôn, sếp Ôn.”
“Tôi đang hỏi cô đấy? Cô đang làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.”
Lúc Ôn Khanh Mộ đang định chuẩn bị tiếp tục chất vấn Lục Uy Nhiên.
“A… Ui… Đau! Nhẹ chút!”
Đây là giọng của Tô Lạc Ly.
“Được được, tôi sẽ nhẹ lại!” Giọng của Mục Nhiễm Tranh.
Mặt Ôn Khanh Mộ lập tức sầm xuống, sắc mặt xanh mét!