“Mợ chủ không cho thì có ích gì? Người có tiếng nói chẳng phải là sếp Ôn à.”
Doãn Cẩn liếc nhìn Từ Phóng.
“Đến giờ mà vẫn không nhìn ra sao? Tất nhiên người có tiếng nói là mợ chủ rồi! Sếp Ôn nhà chúng ta ấy à, đừng nhìn bên ngoài hô mưa gọi gió là thế, thực ra là một người sợ vợ đấy.”
Doãn Cẩn thấp giọng nói.
“Hả? Không thể nào.” Từ Phóng vẫn không tin lắm.
Doãn Cẩn cũng không nói thêm gì với anh ta, chuyện này chỉ có thể hiểu ngầm chứ không thể giải thích bằng lời được.
Mấy cây số đường núi này Ôn Khanh Mộ vẫn luôn cõng Tô Lạc Ly, xe của họ đã đỗ ở bên ngoài, ra khỏi đường núi, cuối cùng cũng có thể lên xe nghỉ ngơi rồi.
Sau đó lại ngồi xe mấy tiếng nữa mới đến sân bay.
Ôn Khanh Mộ đã đặt vé máy bay khoang hạng nhất, lên máy bay là thu xếp ổn thỏa cho Tô Lạc Ly.
“Ly Ly, chân còn đau không?”
Tô Lạc Ly gật đầu không chút do dự.
“Vậy em ngủ một giấc đi, ngủ dậy là đến nhà rồi.”
“Anh cũng ngủ đi, anh cõng em cả đoạn đường chắc chắn rất mệt.”
“Anh không mệt, anh nhìn em ngủ.”
Tô Lạc Ly nhổm người dậy, sáp đến gần Ôn Khanh Mộ, hôn lên má anh.
“Ngủ đi.” Ôn Khanh Mộ đắp chăn cho Tô Lạc Ly.
Sau khi Tô Lạc Ly ngủ, Ôn Khanh Mộ quyết định đi vào toilet.
Kết quả anh gặp Tiêu Mạch Nhiên trong toilet.
Lúc ở trong núi, trong mắt anh chỉ có Tô Lạc Ly, không hề để ý xung quanh có ai.
Tiêu Mạch Nhiên đi cũng chuyến bay với họ.
Gặp nhau thế này có hơi gượng gạo.
Gặp nhau trong hoàn cảnh thế này khiến cả hai không biết nên nói gì.
“A Khanh, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tiêu Mạch Nhiên lên tiếng trước.
“Chuyện gì vậy?”
Tiêu Mạch Nhiên nhìn xung quanh không có ai thì sáp đến gần Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ hơi né tránh theo bản năng.
Điều này ít nhiều cũng khiến Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Cuối cùng Tiêu Mạch Nhiên chỉ đành lấy điện thoại ra, viết những lời mình muốn nói vào mục ghi chú.
“Hình như Lạc Ly nghi ngờ thân phận của anh.”
Tiêu Mạch Nhiên đưa điện thoại cho Ôn Khanh Mộ xem, Ôn Khanh Mộ xem xong thì bỗng cau mày.
Thực ra buổi sáng sau ngày mười lăm tháng giêng vừa rồi, Tô Lạc Ly đã sờ vào cơ thể anh, còn lắng nghe cả nhịp tim của anh.
Lúc này Ôn Khanh Mộ cũng ngờ vực, có phải Tô Lạc Ly đang xác minh điều gì hay không?
“Không thể nào.” Ôn Khanh Mộ thấp giọng nói.