“Nếu như mọi người không có ý tưởng gì vậy thì để tôi nói ý tưởng của mình vậy, lần tiệc tất niên chúng ta tham dự này là muốn tuyên truyền cho bộ phim này của chúng ta, cho nên sẽ dùng trang phục trong phim, nhân vật cũng là nhân vật như trong phim, tôi muốn làm thành phim nhạc kịch.”
Tất cả đều yên lặng lắng nghe Tô Lạc Ly nói.
“Mang theo chút hài hước, vừa hát vừa nhảy, Tử Lâm, cô hát rất hay, cô làm người hát chính, Cẩm Cẩm và Tiểu Bạch hai người nhảy rất tốt, hai người nhận phần nhảy đi, thế nào?”
Khi mọi người nghe Tô Lạc Ly sắp xếp, tất cả đều ngơ ngác.
“Chị Lạc Ly, chị thì sao?” Bạch Mục vội vàng hỏi.
Mọi người đều biết rằng cho dù là hát hay nhảy thì những người tham dự đều không sánh được với Tô Lạc Ly.
“Tôi sẽ không tham gia!”
Tất cả mọi người đều giật mình, một buổi tiệc quan trọng như vậy thế mà cô lại không tham gia?
Đầu óc không có vấn đề gì sao?
“Tôi có một bài solo, chỉ có một mình tôi, không có múa phụ họa, hát xong là xong chuyện, nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi bây giờ là biên soạn bài nhạc kịch này cho mọi người.”
Nghe những lời Tô Lạc Ly nói, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi.
Tiệc tất niên chứ đâu phải là biểu diễn âm nhạc đâu, đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt, vũ đạo hoặc tiểu phẩm xúc động một chút đều có thể tạo nên ảnh hưởng rất lớn, chỉ có hát là không thể kích động hội trường được.
Tô Lạc Ly cam lòng nhường lại tiết mục này sao, cô là quân bài lớn nhất ở đây.
“Mọi người sao vậy? Lần này mọi người diễn chính, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, nếu như mọi người cảm thấy mệt thì chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày khác. Lần lộ diện này rất quan trọng đối với mọi người, tôi hy vọng mọi người có thể coi trọng một chút.”
Tô Lạc Ly nhìn mọi người không có tinh thần, còn nghĩ rằng họ không coi trọng.
“Bọn em không mệt, bọn em sẽ bắt đầu tập ngay bây giờ!” Hùng Cẩm Cẩm ngay lập tức phụ họa.
Những người khác cũng đồng loạt bày tỏ rằng họ có thể tập ngay lập tức.
Tiếp theo là phần diễn tập khua chiêng gõ trống.
“Được rồi, buổi tập hôm nay kết thúc tại đây, chỉ là để cho mọi người làm quen một chút thôi, ngày mai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu! Ngày mai mọi người không được lười biếng nữa đâu đấy!”
Vì là đêm tập đầu tiên nên Tô Lạc Ly chỉ tập hơn một tiếng rồi cho mọi người về nghỉ ngơi.
Tất cả họ đều rất sung sức.
Tô Lạc Ly liếc nhìn Điền Tử Lâm.
“Tử Lâm, cô có thể ở lại một lát không?”
Điền Tử Lâm giật mình, lẽ nào lúc nãy Tô Lạc Ly đã nghe thấy những lời kia rồi.
Thành thật mà nói, sự sắp xếp này của Tô Lạc Ly thực sự khiến Điền Tử Lâm sợ hãi.
“Tôi cũng không có chuyện gì quan trọng đâu, nếu như cô mệt quá thì có thể về nghỉ ngơi trước, ngày mai nói cũng vậy.”
“Không, không sao, Lạc Ly, cô có chuyện gì thì cứ nói đi.” Đương nhiên Điền Tử Lâm không dám lơ là.