Ăn cơm xong sau, Tô Lạc Ly về trong phòng thu dọn đồ. Ôn Khanh Mộ vẫn luôn ngồi trên giường nhìn cô.
Cô đi tới đâu, ánh mắt anh sẽ dõi theo tới đó.
“Anh đừng nhìn chằm chằm vào em như vậy, anh nên làm gì thì làm gì.”
Tô Lạc Ly vừa thu dọn hành lý vừa nói.
“Nhìn lần nào ít lần đó!”
“…”
Tô Lạc Ly thật sự cạn lời, vậy anh cứ nhìn đi.
Chờ cô thu dọn hành lý xong, lại căn dặn Ôn Khanh Mộ mấy việc.
“Trong lúc em không có nhà, anh phải ăn cơm đúng giờ, lúc họp thì cố gắng tránh giờ ăn, nếu không qua trong thời gian dài sẽ không tốt cho dạ dày đâu.”
“Ừ.”
“Em đã thu dọn xong phòng để quần áo và tủ quần áo rồi, quần áo đã được phân ra thành từng bộ rồi, bao giờ anh cần cứ lấy mặc là được rồi.”
“Ừ.”
Cô nói tiếng nào, anh đáp tiếng đó chứ không thừa một câu.
Tô Lạc Ly nói rất lâu, cũng không biết Ôn Khanh Mộ có nghe lọt tai hay không.
“Đúng rồi, em còn chuyện quan trọng nhất, anh đừng tới quán bar chơi bời với Dạ Bân nữa!”
Tô Lạc Ly luôn cảm thấy những nơi ăn chơi đàn đúm đó không quá thích hợp với một người đàn ông đã có gia đình như Ôn Khanh Mộ.
Anh chợt cong môi cười.
“Cuối cùng em cũng nói đến trọng điểm rồi. Anh còn tưởng em sẽ không để ý chứ!”
“Vậy anh có hứa với em không?”
“Anh không hứa. Em có giỏi thì về mà trông anh!”
Tô Lạc Ly không nhịn được làm mặt quỷ.
Ôn Khanh Mộ ôm cô vào trong lòng.
“Anh không nỡ xa em.”
Tô Lạc Ly cũng phục Ôn Khanh Mộ.
Sao cô luôn cảm thấy anh giống như cô vợ nhỏ không nỡ để chồng ra ngoài vậy?
Có phải thân phận nam nữ của hai người bị đảo ngược không?
Đáng lẽ cô mới là nhân vật khóc sướt mướt còn Ôn Khanh Mộ tới an ủi chứ?
“Chỉ hai mươi ngày thôi, anh cố chịu một chút sẽ qua, thời gian trôi nhanh lắm.”
Ôn Khanh Mộ nghe Tô Lạc Ly nói vậy, lập tức nhíu mày.
“Tô Lạc Ly, em chú ý cách dùng từ của em đi. Cái gì mà chỉ hai mươi ngày, em lại còn dùng từ thôi nữa? ”
Tô Lạc Ly chớp chớp mắt. Người đàn ông này bắt đầu xoi mói từng từ như vậy từ lúc nào thế?
“Bây giờ anh sẽ mở mang kiến thức cho em thấy hai mươi ngày này khó qua tới mức nào!”
Ôn Khanh Mộ nói xong thì đẩy Tô Lạc Ly ngã xuống giường.
“Hai mươi ngày! Hai mươi ngày đấy! Em bảo anh làm sao chịu nổi hả?”