Tô Lạc Ly cảm thấy có đôi khi một vài trò đùa của Ôn Khanh Mộ là sự đáng yêu của anh, nhưng lần này quả thực rất quá đáng.
“Cô ấy nói với em?”
“Đúng! Cái chuyện nhận nuôi con thế này mà anh cũng nghĩ ra được, người ta một nhà ba người hạnh phúc, anh muốn giành lấy con gái của người ta, nếu là anh thì anh có chịu không?” Tô Lạc Ly chỉ trích, “Có phải lúc đó em bảo anh đi tìm anh trai, anh hoàn toàn không hề đi tìm không?”
“Anh tìm anh ấy làm gì?” Đối diện với sự chỉ trích của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ cũng rất tức giận.
“Em biết ngay anh không đi tìm mà, nếu không, dựa vào bản lĩnh của anh thì đã tìm ra lâu rồi, cũng không đến nỗi để em phải nghĩ đủ cách như vậy! Có phải từ lúc đầu anh đã muốn giành lấy đứa bé trong bụng Ớt Nhỏ không?”
“Đúng! Anh nghĩ như vậy đấy, có gì sai sao?” Ôn Khanh Mộ nghểnh cổ, anh cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả.
“Anh lại còn hỏi em có sai không? Anh có thể đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ không, đó là con của người ta, anh giành lấy con của người ta thì người ta phải làm thế nào? Nếu đổi thành người khác thì anh vẫn giành à, chẳng phải là anh bắt nạt Ớt Nhỏ còn nhỏ chưa hiểu chuyện sao!”
“Anh bắt nạt cô ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện? Tô Lạc Ly, trong lòng em anh là người như vậy sao?”
Tô Lạc Ly day huyệt thái dương của mình: “Anh đừng có lần nào cũng kéo vấn đề này vào nữa được không? Trong lòng em anh là người đàn ông tốt nhất, nhưng thực sự những chuyện anh làm gần đây rất vô lý!”
“Vô lý? Ấu trĩ? Ha ha, Tô Lạc Ly, anh xem em còn có thể nghĩ ra được từ gì khác nữa? Trong lòng em anh chỉ xứng với những từ này thôi!” Ôn Khanh Mộ ngồi xuống giường, nhìn đống đồ lộn xộn đang được thu dọn thì càng bốc hỏa.
“Em hi vọng anh có thể ngẫm lại việc mình đã làm, sao anh có thể làm như vậy được chứ? Đó là con của anh trai và Ớt Nhỏ, anh bảo lấy là lấy sao? Nếu anh thật sự muốn có con gái thì chúng ta có thể sinh mà, chẳng phải lần trước em nói với anh là muốn sinh con gái rồi sao?”
Tô Lạc Ly thật sự không thể hiểu nổi hành động của Ôn Khanh Mộ.
“Con mẹ nó chẳng phải anh vì em sao? Tại sao anh phải đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ? Anh chỉ vì em là đủ rồi, trong lòng anh chỉ có em! Không chứa thêm được ai, càng không nghĩ đến ai khác cả!”
Ôn Khanh Mộ tức giận chửi thề khiến Tô Lạc Ly sợ đến ngây người.
Hai người đột nhiên im lặng.
Anh nói trong lòng anh chỉ có cô, không chứa thêm được ai, cũng không nghĩ đến ai khác.
Nghe đến đây, trong lòng Tô Lạc Ly ấm áp.
“Chồng ơi, thực ra em…”
“Em nghĩ anh muốn con gái sao? Có con gái hay không với anh hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là em!”
Tô Lạc Ly bị khí thế của Ôn Khanh Mộ trấn áp.
“Đừng nói có con gái hay không, cho dù có con hay không thì với anh cũng chẳng quan trọng. Trong lòng anh, quan trọng nhất mãi mãi chỉ có một mình em! Tô Lạc Ly, anh sợ rồi!”
Giọng Ôn Khanh Mộ xen lẫn chút run rẩy khó mà nhận ra.
Để một người đàn ông luôn đứng ở trên cao phải thừa nhận rằng mình sợ, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào chứ.
“Mỗi lần nhớ đến ba tháng em nằm trong bệnh viện là anh sẽ giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, anh lo nó lại đến một lần nữa, cho nên anh không muốn sinh con.”
Đây là lý do tại sao ngay cả lúc đám cưới Ôn Khanh Mộ cũng không đồng ý với cô sẽ sinh một bé gái.