Ôn Khanh Mộ nắm tay Tô Lạc Ly, bàn tay cô ấm áp và mềm mại.
“Ly Ly, em phải giành được điểm cao nhất, biết chưa?”
Ôn Khanh Mộ đặt một nụ hôn lên tay Tô Lạc Ly.
“Bác sĩ muốn lấy đứa bé ra trước, quá trình phẫu thuật sẽ không tiêm thuốc mê, họ nói bây giờ em hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, không tiêm thuốc mê cũng không sao, nếu em có thể cảm giác được mà tỉnh lại thì cũng là chuyện tốt. Nhưng anh đau lắm, Ly Ly à…”
Cho dù kết quả như thế nào, Ôn Khanh Mộ đều cảm thấy đó là một loại đau thấu tâm can.
Dù cô cảm giác được hay không thì tim anh đều đau đớn!
“Bác sĩ Chung nói, tuy đứa bé bảy tháng đã thành hình, nhưng chưa chắc đã có thể sống sót, cho dù sống sót cũng có khả năng để lại di chứng sau này.”
“Ly Ly, em tỉnh lại đi mà, tỉnh lại nói cho anh biết nên làm gì được không? Còn rất nhiều chuyện đang chờ em làm, rất nhiều giấy tờ trong công ty cần em ký tên, anh cũng hết tiền rồi, em cho anh tiền tiêu vặt đi!”
Ôn Khanh Mộ chợt bật cười, “Anh buồn cười thật đấy, nếu như em tỉnh lại anh sẽ không cần lựa chọn nữa.”
Trong phòng bệnh chỉ có một mình anh ở bên Tô Lạc Ly, các y tá đều ở ngoài cửa không muốn vào quấy rầy.
Nghe thấy lời Ôn Khanh Mộ, các y tá không khỏi rơi nước mắt.
“Ly Ly, anh biết trước giờ anh là một người ích kỷ, nếu đổi lại là em, em nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ con, thế nhưng anh không làm được, nếu như bảo vệ được con mà em không còn thì một mình anh làm sao nuôi con được, anh không làm được, anh thật sự không làm được, tính cách anh không tốt, động tí là nổi giận, giống như em nói, con sẽ có chướng ngại tâm lý.”
“Ly Ly, anh sẽ không cho bác sĩ lấy đứa bé ra, để nó ở bên em được không? Cứ để nó ở trong bụng làm bạn với em, sống thì cả hai cùng sống, không sống được thì để nó ở bên em, anh cũng sẽ đi theo hai người.”
“Ly Ly, anh không biết em có đồng ý canh làm vậy hay không, nhưng anh nhất định phải làm như thế, bởi vì anh không thể không có em, em nhất định phải tỉnh lại.”
Ôn Khanh Mộ hít một hơi sâu, nước mắt rơi trên mu bàn tay Tô Lạc Ly.
Cuối cùng anh vẫn nói lựa chọn của mình với bác sĩ, lựa chọn duy trì điều trị, không tiến hành sinh mổ.
Một tuần trôi qua, tình hình không có tiến triển.
Lại đánh giá thang điểm hôn mê Glasgow, vẫn là ba điểm như cũ, bác sĩ lại thuyết phục Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ vẫn kiên trì với lựa chọn của mình.
Anh muốn đánh cược một lần!
Cược Tô Lạc Ly không nỡ rời xa anh, cược Tô Lạc Ly không nỡ rời xa con!
Một tháng trôi qua, Tô Lạc Ly được chuyển đến phòng bệnh bình thường, trên người không cần cắm đầy ống dẫn nữa, có điều cô vẫn không tỉnh, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Mỗi ngày bác sĩ đều truyền chất dinh dưỡng cho cô để đáp ứng nhu cầu của thai nhi, nhưng cô vẫn ngủ như trước.
Bởi vì đã qua một tháng, bỏ lỡ giai đoạn vàng nên bác sĩ cũng không khuyên nhủ Ôn Khanh Mộ nữa.
Nhưng Ôn Khanh Mộ ngày ngày chìm trong day dứt, anh hoài nghi có phải mình chọn sai rồi không!