“Anh rể, anh cũng vô lý quá rồi đó? Nếu chị em và anh Ngọc có gì thật thì cần gì phải chịu nhiều trắc trở chỉ để chạy đến đây tìm anh?”
Đến Tô Kiêm Mặc cũng không chấp nhận được.
Tô Lạc Ly thì lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Ly Ly, em nhất định phải tin anh, anh tuyệt đối không hề nghi ngờ, anh chỉ đang cãi nhau với anh ta mà thôi, anh ta cứ dẫn dắt để anh hiểu lầm đứa con trong bụng em là của anh ta!”
“Cho nên anh tin luôn à?” Tô Lạc Ly khoanh tay như đang dò xét.
“Đương nhiên anh không tin rồi!” Ôn Khanh Mộ lập tức tỏ vẻ trung thành.
“Nếu cậu đã không tin thì ban nãy cậu tranh luận với tôi nhiều vậy làm gì?” Giản Ngọc lập tức chém một đao.
“Giản Ngọc! Anh đừng có mà quá đáng! Khó khăn lắm tôi mới được đoàn tụ với Ly Ly, anh lại làm chúng tôi cãi nhau, anh đang có âm mưu gì?” Ôn Khanh Mộ lại chĩa mũi dùi về phía Giản Ngọc.
“Tôi có âm mưu gì? Chuyện hai người thì liên quan gì đến tôi? Tôi đưa Lạc Ly đến đây, nửa tháng nay Lạc Ly chịu khổ nhiều như vậy, vậy mà cậu lại nghi ngờ Lạc Ly?”
“Anh anh anh…” Giản Ngọc làm Ôn Khanh Mộ tức muốn hộc máu.
Trong lúc họ đang tranh luận, Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên đã về.
Ôn Khanh Mộ lập tức bước đến trước mặt Tô Lạc Ly, thì thầm: “Bố mẹ anh về rồi, giữ thể diện cho anh nha.”
Nói xong anh lập tức nắm tay Tô Lạc Ly, bước đến trước mặt Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên: “Bố, mẹ, giới thiệu với hai người, đây là Tô Lạc Ly – vợ con.”
Khoảnh khắc khi Tô Lạc Ly gặp Mục Chỉ Huyên, cô chợt cảm giác như sấm sét giữa trời quang.
Thần tượng của cô lại là mẹ chồng cô?
Hơn nữa mẹ chồng còn cực kỳ trẻ?
Năm đó Mục Chỉ Huyên rút lui khỏi giới giải trí khi mới ngoài ba mươi, từ đó về sau không thấy xuất hiện nữa.
Lúc đó mọi người đồn đoán rất nhiều, có người nói Mục Chỉ Huyên lấy đại gia nào đó, có người nói Mục Chỉ Huyên đi tu, thậm chí còn có người nói Mục Chỉ Huyên tự tử.
Nhưng tất cả những thứ đó đều là đồn đoán, không có bất kỳ kết luận nào.
Khi Mục Chỉ Huyên đứng trước mặt Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly nhìn gương mặt vẫn trẻ trung và đôi mắt xanh lam của bà, cô hiểu ra mọi chuyện.
Chắc hẳn năm đó Mục Chỉ Huyên yêu ma cà rồng, sau đó mang thai Ôn Khanh Mộ, không may qua đời khi sinh con nên mới được Ôn Hạo biến thành ma cà rồng.
“Có phải ngơ ngác rồi đúng không? Thần tượng của em tự dưng biến thành mẹ chồng em, hơn nữa còn trẻ đến vậy?”
Ôn Khanh Mộ vừa nhìn thoáng qua là biết suy nghĩ trong lòng Tô Lạc Ly, dù sao lúc trước Tô Lạc Ly đã từng nói Mục Chỉ Huyên là thần tượng của cô vài lần rồi.
Đối diện với thần tượng của mình, Tô Lạc Ly hơi căng thẳng.
“Mẹ, Ly Ly là fan của mẹ đó.”
Mục Chỉ Huyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Lạc Ly: “Chúng ta đã từng gặp nhau.”