Lê Thấm Thấm đứng bên cạnh nhìn Phương Đóa vừa có diện mạo xinh đẹp vừa có dáng người nóng bỏng, rồi lại nhìn phần ngực vẫn đang ở giai đoạn dậy thì của mình.
“Có gì hơn người chứ, không phải là ngực bự thôi à? Hứ!”
Lần này Lê Thấm Thấm không đạt được mục đích của mình, đành phải bĩu môi tránh ở một bên.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô ta cũng không vội lúc này.
Mục Nhiễm Tranh và Phương Đóa ngâm suối nước nóng xong thì lại đến tiệm cà phê trong trung tâm uống cà phê và trò chuyện vui vẻ.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Mục Nhiễm Tranh phát hiện có mấy người đàn ông mặc âu phục đi vào đưa Lê Thấm Thấm đi.
Dường như Lê Thấm Thấm chẳng muốn chút nào, cô ta còn la hét không ngừng: “Tôi không muốn ra nước ngoài, đánh chết cũng không muốn ra nước ngoài!”
Mục Nhiễm Tranh trơ mắt nhìn Lê Thấm Thấm bị đưa đi, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Không biết tại sao anh bỗng có cảm thấy tội lỗi, nếu không có sự can thiệp của anh thì Lê Thấm Thấm cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế.
Phương Đóa nhìn hình ảnh ngoài cửa sổ.
“Một cô gái luôn sống trong nhung lụa như cô ấy, vì gia cảnh giàu có cho nên từ nhỏ đã không biết cố gắng, thành tích học tập kém cỏi, ỷ vào trong nhà có tiền nên điêu ngoa tùy hứng, không coi ai ra gì. Học sinh cá biệt như vậy ra nước ngoài chỉ làm tình nhân cho đám du côn cắc ké thôi.”
Phương Đóa vừa thưởng thức cà phê vừa phân tích.
Mục Nhiễm Tranh nghe được ý kiến này thì khá là kinh hãi, tuy anh cảm thấy Phương Đóa nói có lý nhưng Lê Thấm Thấm tuy xảo quyệt nhưng cũng chưa đến mức xấu xa như vậy.
“Thật ra, tôi cảm thấy tuy Lê Thấm Thấm không phải người tốt, nhưng sinh hoạt cá nhân của cô ấy cũng không đến mức hỗn loạn như vậy.”
“Thế giới ở nước ngoài phức tạp lắm, chờ khi cô ấy đi chừng nửa năm hay một năm thì sẽ thay đổi. Lúc tôi ở nước ngoài, rất nhiều du học sinh nữ đều như vậy hết, khác hẳn khi ở trong nước. Đám du côn nước ngoài cũng chuyên tìm du học sinh nước chúng ta.”
Phương Đóa có kinh nghiệm du học, đương nhiên cô ta có quyền lên tiếng.
“Không đến nỗi vậy chứ?”
“Sao lại không đến nỗi? Có câu không ai giàu ba họ, giống như cô nhóc này ấy, không biết tiến thủ, học hành chẳng ra sao, sớm muộn gì cũng sẽ bị xã hội đào thải, mà sự nghiệp do bố cô ấy dựng nên cũng sẽ bị hủy hoại trong tay cô ấy thôi. Từ nhỏ không được giáo dục tốt, chẳng trách được người khác.”
Mục Nhiễm Tranh nhếch môi cười, từ nhỏ anh cũng học hành lẹt đẹt, may mà có được một gương mặt đẹp trai, có ưu thế bẩm sinh, bước vào giới giải trí, debut từ nhỏ mới có anh của ngày hôm nay.
Nếu anh không vào giới giải trí thì có lẽ anh cũng sẽ giống Lê Thấm Thấm vậy, bởi vì gia cảnh giàu có mà không có chí tiến thủ, cũng không có tài cán gì.
“Chúng ta đừng nói về cô ấy thì hơn. Nhiễm Tranh, chúng ta cũng tiếp xúc vài lần rồi, tính tôi bộc trực, tôi muốn hỏi anh có ý kiến gì về tôi không?”
“Ý kiến? Tôi không có ý kiến gì cả!”
Mục Nhiễm Tranh hoàn toàn không biết Phương Đóa đang nói đến phương diện nào.
“Vậy chúng ta có thể xác định quan hệ được rồi chứ?”