“Không thể được, cái lều này thấp như vậy!”
“Lều thấp thì chúng ta có thể ra ngoài. Bên ngoài rộng rãi, em còn có thể ngắm sao!”
“Em không cần…”
Nhưng cuối cùng Tô Lạc Ly vẫn bị Ôn Khanh Mộ đưa ra ngoài lều…
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Ôi… đây là một đêm không biết xấu khổ, ngượng ngùng!
Có một ngày trời mưa, hai người lại trốn trong phòng đọc sách nói truyện, ngủ, cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đảo này không lớn, sau ba, bốn ngày, bọn họ đã rất quen thuộc với nó. Nơi nào có quả dại ăn, nơi nào là chỗ chim biển tập trung, nơi nào có chỗ ngắm phong cảnh đẹp nhất, bọn họ đều biết.
Mỗi ngày Tô Lạc Ly lại thay một bộ quần áo. Điều làm cô ngạc nhiên là Ôn Khanh Mộ luôn có bộ tương tự với mỗi bộ của cô, nói cách khác, trên thực tế anh chuẩn bị đều là bộ đồ đôi tình nhân.
Cẩn thận nghĩ lại, Ôn Khanh Mộ thật sự đã bỏ rất nhiều tâm tư vào chuyến đi này.
Ở trên đảo này, Tô Lạc Ly trải qua rất nhiều lần đầu tiên trong cuộc đời. Điều làm cô hạnh phúc là mình vượt qua những lần đầu tiên này với Ôn Khanh Mộ.
Nhưng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, một tuần chỉ còn lại một ngày cuối cùng.
Sáng sớm khi tỉnh lại, Tô Lạc Ly liếc nhìn lịch treo trên tường và không khỏi cảm thấy mất mát.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, mình có cảm giác như vừa mới tới, không ngờ đã qua một tuần rồi.”
Cô thì thào tự nói.
“Vợ à, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?” Ôn Khanh Mộ mặc một cái quần góc bẹt đi tới bên cạnh Tô Lạc Ly.
“Anh muốn ăn gì để em nấu cho anh ăn? Hải sản còn một ít, nếu không hôm nay chúng ta nấu cháo hải sản vậy?”
“Được, em nói ăn gì thì anh ăn cái đó.”
“Vậy em đi chuẩn bị đây.” Tô Lạc Ly đi vào trong bếp.
Ôn Khanh Mộ nhìn tờ lịch, tròng mắt xanh biếc hơi tối lại.
Hôm nay là ngày cuối cùng, sao thời gian không thể chậm lại một chút chứ?
Ôn Khanh Mộ quay lại nhìn Tô Lạc Ly đang bận rộn trong phòng bếp với vẻ mặt làm người ta khó có thể cân nhắc được.
Ăn sáng xong, Tô Lạc Ly lười biếng ngồi trên ghế dựa trong phòng lẳng lặng ngắm nhìn thế giới bên ngoài, mặc cho ánh mặt trời chiếu xuống người.
Ôn Khanh Mộ đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Lạc Ly, “Ly Ly, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, em muốn làm gì, anh sẽ làm cùng với em.”
“Hôm nay em không muốn làm gì cả, chỉ muốn đi dạo và nói chuyện với anh thôi.”
“Cũng được, có phải mấy hôm nay em mệt rồi không?”
“Mỗi ngày em chỉ ăn uống chơi bời như vậy thì sao có thể mệt được chứ?” Tô Lạc Ly ngồi dậy, “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
Hai người nắm tay nhau bước chậm trên bãi biển, ngắm nhìn hòn đảo nhỏ này một lần nữa, mỗi nơi ở đây đều có những kỷ niệm tuyệt vời nhất của bọn họ.