Lúc trời sẩm tối, hai người lại nắm tay bước trên bãi cát mềm, ánh nắng chiều làm bóng của bọn họ chậm rãi đổ dài.
Tô Lạc Ly đột nhiên dừng lại. Ôn Khanh Mộ quay đầu nhìn cô, “Sao em không đi nữa?”
“Anh có biết em đang nghĩ gì không?” Ánh nắng chiều như dát vàng trên gương mặt Tô Lạc Ly.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em hi vọng bãi cát này vĩnh viễn không có điểm cuối, ” Tô Lạc Ly hơi nheo mắt nhìn về phía cách đó không xa, “Nếu vậy chúng ta có thể cứ đi tiếp, mãi mãi không phiền não, đi đến vĩnh viễn luôn.”
Nụ cười chợt cứng đờ trên gương mặt Ôn Khanh Mộ, sau đó anh cười gượng, “Ngốc nghếch.”
“Chồng, sau này mỗi năm chúng ta đều bớt chút thời gian ra ngoài được không?”
“Có phải em không nỡ rời khỏi đây không?”
“Ừ, em không nỡ nhưng vẫn phải rời đi. Chúng ta cũng không thể cứ ở lại chỗ này được. Cho nên anh phải hứa với em, hàng năm chúng ta đều sẽ ra ngoài sống vài ngày không bị ai làm phiền, được không?”
Tô Lạc Ly cười hồn nhiên.
“Được, anh hứa với em.” Ôn Khanh Mộ hôn nhẹ lên tóc Tô Lạc Ly. Trong tóc cô tỏa ra mùi thơm thoang thoảng làm anh mê muội.
Buổi tối hôm đó, hai người nằm trong phòng ngắm sao qua mái nhà được làm bằng kính trong suốt.
Bọn họ nói chuyện trời nam đất bắc, nói về lúc bọn họ vừa gặp nhau, nói bọn họ thích nhau thế nào, nói về quá khứ và tương lai.
Tô Lạc Ly bất giác nép người vào trong lòng Ôn Khanh Mộ và ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười.
Ôn Khanh Mộ nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô lại không nhẫn tâm làm ồn ảnh hưởng đến cô, thậm chí không nỡ chớp mắt, bởi vì mỗi lần chớp mắt lại nhìn cô ít đi một lần.
Sáng sớm hôm sau, khi bọn họ tỉnh lại thì tàu đã tới đón. Chẳng biết có phải vì tâm trạng tốt hay không mà Tô Lạc Ly không bị choáng váng, say tàu nhiều như trước.
Hành trình lần này mất gần hai ngày mới trở lại thành phố Z.
Ngày tháng dường như quay trở lại quá khứ. Bởi vì Tô Lạc Ly đã quay xong “Duy Nương”, gần đây không có kế hoạch quay phim nào, chỉ tham gia vài hoạt động hoặc chương trình do Từ Tinh Như thu xếp.
Hôm nay Tô Lạc Ly gọi Doãn Cẩn tới nhà. Cô biết gần đây Ôn Khanh Mộ có lẽ rất bận rộn nên không muốn làm ảnh hưởng tới anh.
“Mợ chủ, mợ tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Anh giúp tôi điều tra về mỹ phẩm dưỡng da thương hiệu Colour.”
“Mợ muốn điều tra về thành phần sản phẩm của thương hiệu này sao? Vậy chúng ta chỉ cần đưa hàng mẫu đến ban ngành liên quan để kiểm tra đo lường là được rồi.”
“Không, tôi cần tất cả thông tin. Anh cố gắng tìm ra càng nhiều thiếu sót càng tốt, còn có phản hồi từ phía khách hàng nữa. Tôi muốn có tất cả.”
Doãn Cẩn cẩn thận suy nghĩ, “Chuyện này có lẽ sẽ mất nhiều thời gian đấy.”
“Không sao, anh cứ đi điều tra là được rồi. Nếu anh không có thời gian thì để ai đó trong công ty làm chuyện này vậy? Tôi không vội.”
“Gần đây tôi quả thật hơi bận, có lẽ phải nhờ cấp dưới làm. Nhưng mợ chủ yên tâm, chuyện của mợ chính là chuyện của sếp Ôn, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”
Tô Lạc Ly khẽ gật đầu, “Được, tôi tin anh. Anh cố gắng tìm hiểu thông tin càng tỉ mỉ càng tốt, mặt khác đừng nói cho ai biết.”