Tô Lạc Ly đành phải tự an ủi bản thân rằng có lẽ hôm qua anh quá bận rộn với công việc.
Đến tối, Giản Ngọc về nhà vào giờ ăn tối, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ôn Khanh Mộ đâu.
Ngoài miệng Tô Lạc Ly không nói gì nhưng thực ra cô luôn muốn hỏi, Lý Như Kiều rất thức thời, ăn xong cơm là lập tức đi lên lầu, trên bàn chỉ còn lại Tô Lạc Ly và Giản Ngọc.
“Anh à…”
“Đêm qua cậu ấy không về, chắc đêm nay cũng sẽ không về đâu.” Không đợi Tô Lạc Ly mở miệng hỏi, Giản Ngọc đã trả lời trước.
“À, em biết rồi.”
“Công việc bận rộn là một chuyện, còn chuyện khác thì có lẽ em cũng biết.” Giản Ngọc dừng lại một chút rồi lại nói: “Anh đã khuyên cậu ấy rồi, cậu ấy nói… anh không thể hiểu được cậu ấy, bởi vì năm đó người nằm trên giường như một người chết không phải vợ của anh.”
Khi nghe thấy câu này, Tô Lạc Ly cũng rất khiếp sợ, như một người chết…
Lời này thật khó nghe.
“Đây là nguyên văn lời cậu ấy nói. Lạc Ly, sau khi nghe xong có thể trong lòng em sẽ cảm thấy không thoải mái, thật ra lúc anh nghe cậu ấy nói vậy thì trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi cậu ấy nói những điều này, anh đột nhiên hiểu được cậu ấy.”
Tô Lạc Ly cúi thấp đầu, trong mắt phủ một tầng sương mù.
Hóa ra năm đó mình nằm hôn mê trên giường bệnh, trong mắt Ôn Khanh Mộ, cô giống như một người chết vậy.
Chắc hẳn suốt ba tháng Ôn Khanh Mộ cũng không dám ngủ, chỉ sợ rằng sẽ không nghe được tiếng thở của mình.
Nỗi đau mà năm đó anh phải chịu đựng vượt xa sức tưởng tượng của cô.
“Lạc Ly, cậu ấy còn nói rằng cậu ấy không tin lần sau hai người sẽ may mắn như vậy, cậu ấy đã từng cho rằng trên đời này không có chuyện gì mà cậu ấy không làm được, cho đến khi em xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy còn nói là nếu không phải vì sự kiêu ngạo của mình thì có lẽ em đã không gặp phải tai họa này.”
Tô Lạc Ly cúi đầu và yên lặng lắng nghe, cô không muốn để Giản Ngọc nhìn thấy nước mắt của mình nên không dám ngẩng đầu lên.
“Có một số việc chúng ta chưa trải qua, nên không thể nào đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà cân nhắc thay họ được. Thậm chí anh không thể tưởng tượng được mình sẽ như thế nào nếu Ớt Nhỏ cũng nằm trên giường bệnh giống em năm đó. Loại chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.”
Vốn dĩ Giản Ngọc muốn thuyết phục Ôn Khanh Mộ, nhưng không ngờ lại bị Ôn Khanh Mộ thuyết phục.
“Quả thực năm đó cậu ấy đã phải chịu sự tra tấn về mặt tâm lý rất lớn, cậu ấy không thể thoát ra khỏi sự tra tấn đó cũng là điều có thể hiểu được. Về chuyện đứa bé này, hai đứa vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng với nhau thì hơn.”
Tô Lạc Ly cúi thấp đầu, cô gật đầu, “Anh à, làm phiền anh rồi.”
“Em cũng đừng quá khổ sở, có lẽ cậu ấy chỉ nhất thời suy nghĩ không thông suốt mà thôi, dù sao bây giờ em cũng đã có thai, nói không chừng một thời gian sau cậu ấy sẽ chấp nhận.”
“Em hiểu.”
Đêm nay Ôn Khanh Mộ không về, Tô Lạc Ly cũng không sang phòng trẻ con, một mình cô nằm trằn trọc trong phòng ngủ.
Lời nói của Giản Ngọc cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.