“Anh rể, anh sẽ ly hôn với chị em sao?”
“Không đâu”
Tô Kiêm Mặc cười hiểu ý.
“Vậy thì tốt, em yên tâm rồi. Sau này, anh với chị em bàn bạc chuyện sinh con đi, không cần nghĩ cho em, đây là chuyện giữa hai người”
Đưa Tô Kiêm Mặc về Học viện Mỹ thuật, Ôn Khanh Mộ quay đầu xe,Về khu Rainbow.
Mùa đông trời tối rất sớm, avừa sáu giờ thì bóng tối đã bắt đầu bao.
trùm cả thành phố.
‘Vừa bước vào nhà, Ôn Khanh Mộ đã vô cùng sốt sắng hỏi: “Mợ chủ về chưa?”
“Vân chưa ạ” Lê Hoa đang chuẩn bị bữa tối đáp.
Cô ra ngoài cũng phải hai tiếng rồi.
Trời sắp tối hẳn, Ôn Khanh Mộ vẫn hơi lo lắng, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lạc Ly.
Cuộc gọi thứ nhất đổ chuông được vài tiếng thì bị ngắt.
Ôn Khanh Mộ gọi lại lần nữa thì điện thoại báo đối phương đã tắt máy.
Bời vì Tô Lạc Ly không cho anh đặt hệ thống theo dõi trên điện thoại của cô nên lần này điện thoại Tô Lạc Ly không có hệ thống theo dõi. Điều này khiến Ôn Khanh Mộ hơi hoảng loạn.
“Cậu chủ ăn cơm trước đi, chẳng phải mợ chủ là người tùy hứng sao, mợ ấy ra ngoài bình tĩnh lại rồi sẽ về thôi”
Dì Phương ở một bên nói.
“Bây giờ cả hai cô cậu đều cần phải bình tĩnh lại”
Ôn Khanh Mộ im lặng thở dài, ngồi vào bàn ăn.
Nhưng cầm bát đũa lên anh lại chẳng thấy ngon miệng gì Miễn cưỡng ăn được vài miếng rồi anh về phòng, tiện thể xách vali của Tô Lạc Ly về.
Vào phòng rồi anh cũng ngồi không yên, gọi cho Tô Lạc Ly vài lần nhưng đều tắt máy.
Anh không ngồi yên được nữa mà dứt khoát đi ra ngoài.
“Nếu mợ chủ về thì gọi báo cho tôi”
Nói xong, Ôn Khanh Nộ lái xe ra ngoài Thành phố Z lớn như vậy, Ôn Khanh Mộ cũng không biết nên đi đâu tìm Tô Lạc Ly.
Anh lái xe không mục đích trên đường, đi đến đâu tính đến đó.
Cả đêm nay anh đã đi quanh thành phố.
Đi khoảng hai vòng khắp thành phố.
Bất tri bất giác trời đã sắp sáng, Ôn Khanh Mộ lại quay về khu Rainbow.
Dì Phương dậy sớm bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, thấy Ôn Khanh Mộ mệt mỏi quay về.
“Mợ chủ về chưa?”
Di Phương lắc đầu: “Vẫn chưa ạ!”
Trái tìm Ôn Khanh Mộ hãng đi một nhịp!
Không ngờ cả đêm cô không về nhà, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng xoay người rời đi Anh gọi cho Doãn Gẩn, bảo anh ta tập hợp người, lập tức đi tìm Tô Lạc Ly.
Anh suy nghĩ chốc lát rồi lại gọi cho Dạ Bân “Cậu liên lạc với Từ Tinh Như ngay, hỏi xem cô ta có gặp Ly Ly không?”
“Chuyện gì vậy? Vợ cậu mất tích rồi? Cãi nhau à?”
Ở đầu kia điện thoại, Dạ Bân nói đùa.
“Giờ không phải lúc để đùa, Lạc Ly biết chuyện sảy thai rồi, bọn tôi cãi nhau, cả đêm qua cô ấy không về. Cậu lập tức làm chuyện tôi bảo cậu làm đi, với cả nghĩ xem cô ấy còn chỗ nào để đi nữa?”
“Được, tôi biết rồi”
Cúp điện thoại, Ôn Khanh Mộ do dự giây lát rồi lại gọi cho Mục Nhiễm Tranh Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận.