“Là em ngốc à? Anh gọi thế là dạy em bơi sao? Rõ ràng là anh sàm sỡ em. Em không mặc bikini nữa!”
“Đừng, đừng mà, ngày mai anh chắc chắn sẽ dạy em đàng hoàng. Anh bảo đảm ngày mai sẽ dạy em biết bơi!”
“Thật không?”
“Anh thề!”
Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Lạc Ly phát hiện bên giường trống không.
“Chồng!” Tô Lạc Ly vừa dụi mắt vừa gọi nhưng không có ai trả lời cô.
Tô Lạc Ly lập tức ngồi dậy, xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh, “Chồng?”
Cô lại gọi một tiếng nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.
“Anh ấy đi đâu nhỉ?” Tô Lạc Ly xuống giường tìm, trong nhà không có, trong phòng bếp không có, trong phòng khách cũng không có.
Tô Lạc Ly nhìn qua cửa sổ, trên bãi biển cũng không có!
Lúc này Tô Lạc Ly hơi hoảng. Rốt cuộc Ôn Khanh Mộ đi đâu vậy?
Ở trên đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ này, nếu không có Ôn Khanh Mộ, cho dù phong cảnh có đẹp hơn nữa thì Tô Lạc Ly cũng không dám ở lại!
Cô đột nhiên thấy hoảng sợ!
“Chồng!” Tô Lạc Ly chạy ra ngoài và hô to, thậm chí giọng còn hơi khàn.
“Anh ở đây này!” Cuối cùng cô cũng nghe được tiếng đáp lại của Ôn Khanh Mộ. Hóa ra anh ở đầu khác của bãi biển , ở đó có một tảng đá lớn hoàn toàn che khuất tầm nhìn.
Tô Lạc Ly chạy nhanh về phía Ôn Khanh Mộ, lập tức lao tới bên cạnh anh, dùng hai tay hai chân quắp lấy người anh.
“Anh là em sợ muốn chết! Anh chạy tới đây cũng không nói với em tiếng nào!”
Trong giọng nói của Tô Lạc Ly vẫn có chút hoảng hốt.
“Anh định hôm nay dẫn em ra biển bắt cá, thấy em ngủ say nên ngại đánh thức em. Kết quả anh phát hiện cái ca nô này hình như có vấn đề phải sửa một lát mới làm lỡ mất thời gian.”
Tô Lạc Ly ôm cổ Ôn Khanh Mộ, chân tay vẫn quắp lấy người anh, “Em tưởng anh đi rồi.”
“Anh đi đâu được chứ?”
Lúc này Tô Lạc Ly mới mỉm cười, “Em cũng không biết nhưng trong lòng hoảng hốt, còn tưởng anh bỏ em lại một mình.”
Ôn Khanh Mộ chớp chớp mắt quan sát Tô Lạc Ly từ trên xuống dưới.
“Anh phải hứa với em, bất kể là lúc nào anh cũng không thể bỏ em lại một mình.”
“Anh thấy tư thế này rất tốt.”
“Dạ?” Tô Lạc Ly đang xúc động đột nhiên nghe Ôn Khanh Mộ nói một câu khó hiểu, “Tư thế gì ạ?”
“Tư thế của anh bây giờ đấy! Tối nay chúng ta có thể thử một chút!” Ôn Khanh Mộ đỡ mông Tô Lạc Ly để cô không ngã xuống.
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà anh lại thảo luận về tư thế! Anh có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”
“Chuyện tư thế này có gì không nghiêm túc chứ? Đối với một cặp vợ chồng thì đây là chuyện đặc biệt quan trọng. Em có biết rất nhiều vợ chồng đều vì phương diện sinh hoạt vợ chồng không hài hòa mới ly hôn không hả? Cho nên chúng ta phải không ngừng khám phá…”