Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1068


Thậm chí, vài khán giả cũng quay clip đăng hết lên mạng.


Chứng cứ vô cùng xác thực, hết thảy đều do chính Tô Nhược Vân nói ra khiến mọi người chẳng thể nghi ngờ mảy may.


Hội fan toàn cầu của Tô Nhược Vân tuyên bố giải tán, những tổ chức của người hâm mộ khác cũng vậy. Họ bày tỏ mình nhìn lầm người, không ngờ họ lại thần tượng một kẻ khốn kiếp như thế!


Trên mạng tràn ngập những lời chửi rủa Tô Nhược Vân, có đến mười mấy hot search liên quan đến cô ta và cái nào có lượt truy cập khổng lồ!


Tô Lạc Ly ngồi trong phòng ngủ ở nhà mình xem bình luận, trong lòng vô cùng bình tĩnh.


Cuối cùng chân tướng cũng sáng tỏ.


Đôi khi cô nghĩ, nếu cô không mềm lòng, nếu cô làm vậy sớm hơn thì có phải tổn thương sẽ giảm bớt rất nhiều không?


Tô Kiêm Mặc đi vào, còn ôm theo bé cưng.


“Chị, chị xem bé cưng giờ bám dính lấy em chưa này?” Tô Kiêm Mặc như đang khoe khoang.


“Em cứ chiều nó thế thì đương nhiên nó cứ quấn lấy em rồi, chị và bố nó sẽ không nuông chiều thằng bé thế đâu, muốn lấy gì thì lấy, muốn ăn gì thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, không ngủ thì chơi đến sáng.”


Tô Lạc Ly chọc đầu Tô Kiêm Mặc, em trai mình cưng chiều đứa bé quá.


“Ai bảo em có một đứa cháu ngoại như thế này chứ? Có phải không nào bé cưng?”


Bé cưng nhìn cậu mình và cười khanh khách.


“Kiêm Mặc, mọi chuyện xong xuôi rồi, em cứ ở đây mãi cũng không tiện, lỡ như bị ai nhìn thấy thì không hay. Hay là em về sớm chút đi?”


“Chị, chị làm thế là không được, lợi dụng em xong là đá đít em đi đấy à?” Tô Kiêm Mặc bĩu môi ấm ức.


“Chị không có ý đó. Nhưng mà em ở đây rất bất tiện, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng đang bàn tán là cứ nghe thấy âm thanh trong phòng trẻ con. Chị đã đuổi hết mọi người đi rồi, thời gian dài sẽ khiến họ nghi ngờ.”


Đâu phải Tô Lạc Ly không muốn ở bên Tô Kiêm Mặc thêm vài ngày, nhưng không thể được.


Thân phận của Tô Kiêm Mặc hiện giờ quá đặc biệt, cho dù ở nhà bị người giúp việc biết được thì cũng vô cùng nguy hiểm chứ đừng nói là ở bên ngoài.


Vì vậy Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo gần như không đến đây bao giờ, họ lo sợ sẽ bị phát hiện.


“Em biết rồi, mấy ngày nữa em sẽ đi.”


Tô Kiêm Mặc hơi mất kiên nhẫn, cậu ôm bé cưng trở lại phòng trẻ con.


Vì lý do an toàn, trước đó Tô Lạc Ly đã yêu cầu những người giúp việc không được lên tầng này, ngay cả quét dọn cũng không cần.


Thế cho nên tầng này xem như an toàn.


Tô Lạc Ly thở dài, trải qua nhiều chuyện nên giờ Tô Kiêm Mặc cũng trưởng thành rồi, cô không cần phải gò ép cậu mãi, cứ để mặc em mình thôi, cô tin thằng bé biết đúng mực.


Chiều hôm đó, Tô Lạc Ly đi xuống tầng hầm.


Lục Uy Nhiên vẫn bị giam giữ ở đây, chỉ khi nào có mặt cô thì mới có thể thả cô ta ra ngoài, đối phương cũng coi như phối hợp.


“Mợ chủ!” Vệ sĩ phụ trách trông coi Lục Uy Nhiên nhao nhao chào hỏi Tô Lạc Ly.


Lục Uy Nhiên nghe thấy tiếng động lập tức đứng lên đi đến cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK