Doãn Cẩn lén lút đi vào phòng họp.
Lúc này, phòng họp đang cực kỳ yên tĩnh, trừ những người đang báo cáo tổng kết thì chẳng có bất kỳ tiếng động nào cả. Ôn Khanh Mộ ngồi ở vị trí trung tâm.
Doãn Cẩn vừa đến bên cạnh Ôn Khanh Mộ thì mọi người trong phòng họp liền bắt đầu bàn tán.
Bởi vì tất cả mọi người đều thấy cô gái đứng ở trước cửa ra vào.
Tô Lạc Ly đeo kính râm rất lớn, nên chẳng ai nhận ra cô.
Ôn Khanh Mộ còn chưa nghe rõ Doãn Cẩn nói gì thì đã thấy Tô Lạc Ly đứng ở cửa ra vào.
Sự xuất hiện của Tô Lạc Ly khiến Ôn Khanh Mộ cảm thấy vừa mừng vừa lo, anh không để ý đến Doãn Cẩn, đi thẳng ra cửa.
“Sao em lại đến đây?”
Anh không cần phải giấu chuyện mình đã kết hôn với nhân viên trong công ty làm gì cả.
Tô Lạc Ly đẩy kính râm của mình lên.
“Tôi hỏi anh, anh đã điều tra được hung thủ của vụ việc tôi bị đánh lần trước chưa?”.
Tô Lạc Ly cố gắng để mình tỉnh táo lại, nhưng cô vẫn cảm thấy cơn tức chặn ngang lồng ngực mình.
Sao cô có thể bình tĩnh được khi vừa biết được chuyện lớn như thế chứ?
“Vẫn chưa, sao thế?” Ôn Khanh Mộ không ngờ rằng Tô Lạc Ly sẽ chạy đến tận đây để hỏi anh chuyện này.
Chuyện này đã qua lâu như vậy rồi, sao bỗng nhiên cô lại nhớ lại chứ?
“Có phải là anh hay không?”
“Có phải là anh gì cơ?”
Ôn Khanh Mộ còn không hiểu là Tô Lạc Ly đang nói gì.
“Có phải là anh đã phải người đánh tôi không? Nếu không thì sao đến giờ anh vẫn chưa điều tra được? Anh bản lĩnh đến thế cơ mà?”
Ôn Khanh Mộ nhìn về phía sau, tất cả những người trong phòng họp đang nhìn chằm chằm vào hai người.
“Chúng ta ra ngoài rồi nói, em để lại chút thể diện cho anh đi”
“Nói ngay ở đây, cho nhân viên của anh biết rằng ông chủ của họ là người độc ác đến thế nào đi.”
“Em nói nhỏ một chút!”
Vì phòng họp rất lớn nên khoảng cách từ cửa đến khu vực chính giữa phòng họp cũng khá xa, nếu hai người nói chuyện bó với nhau thì người bên trong sẽ không nghe thấy gì.
“Rốt cuộc thì có chuyện gì với em vậy?”
Lúc trên xe, Tô Lạc Ly đã suy nghĩ rất nhiều.
Tại sao cô lại vô duyên vô cớ bị người ta đánh chứ? Hơn nữa, tại sao đã lâu như vậy rồi mà Ôn Khanh Mộ vẫn chưa điều tra ra rằng ai đã ra tay?
Có phải là vì Ôn Khanh Mộ cũng biết rằng cô đã mang thai, muốn giết con của mình nên lấy cớ thế không?
Mặc dù chính cô cũng không tin nổi việc người đàn ông luôn nói yêu cô sẽ có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
Nhưng mà chính người đàn ông luôn nói yêu cô đã từng lén cho cô uống thuốc tránh thai, phá hủy cơ thể cô!
“Tôi hỏi anh, sau mỗi lần chúng ta ngủ với nhau, Triệu Ni Ni đều cho tôi uống một bát canh, bát canh đó là thuốc tránh thai, chính anh đã bảo cô ta làm vậy đúng không?”
Ôn Khanh Mộ mở to mắt ra nhìn Tô Lạc Ly, anh không hiểu sao Tô Lạc Ly lại biết chuyện này.
Triệu Ni Ni đã bị sa thải từ lâu rồi, nếu xét về mặt lý thuyết thì chẳng ai biết chuyện này cả.
“Trả lời câu hỏi của tôi đi!” Tô Lạc Ly tức giận quát.
“Chúng ta về nhà nói chuyện nhé? Ở đây có nhiều người như vậy, em nể mặt anh một chút đi”
Ôn Khanh Mộ nhỏ giọng nói.
“Anh chỉ cần trả lời tôi là phải hay không thôi”
“Phải” Ôn Khanh Mộ cúi đầu xuống, anh chỉ có thể thừa nhận: “Nhưng mà em nghe..”.
“Chát!”
Ôn Khanh Mộ vừa ngẩng đầu lên thì Tô Lạc Ly đã tát thẳng vào mặt anh một phát.
Mọi người ở phòng họp đều ngạc nhiên nhìn về phía cửa ra vào.
Trên đời này có người dám đánh Ôn Khanh Mộ à?
Rốt cuộc thì cô gái này là ai vậy?
Đây chính là cô vợ trong truyền thuyết của Ôn Khanh Mộ à?
Ôn Khanh Mộ không ngờ rằng Tô Lạc Ly sẽ tát mình trước mặt nhiều người như vậy.
“Em…”
Tô Lạc Ly lập tức quay người lại, để lại cho Ôn Khanh Mộ một bóng lưng quật cường.
Nước mắt của cô lại trào ra lần nữa.
Đây là sự thật, tất cả đều là sự thật!
Tô Lạc Ly có cảm giác như tim mình vừa bị xé nát ra vậy, cô cũng chẳng biết phải và lại nó như thế nào nữa.
Ôn Khanh Mộ còn đang đứng ở cửa ra vào.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái tát trước mặt nhiều người như vậy!
“Tan họp!” Anh quát lớn rồi đi ra khỏi cửa.
Tô Lạc Ly ngồi trên xe, đi thẳng về khu Rainbow.
Cô có cảm giác như ngọn lửa trong lòng cô sắp thiêu cháy cô đến nơi rồi vậy.
Cô dùng sức cào mạnh vào ngực mình vài cái, thậm chí phần ngực của cô còn bắt đầu rỉ máu.
Cô không biết phải làm thế nào thì mình mới có thể tỉnh táo lại được, chỉ có thể đi qua đi lại trong phòng.
Ly hôn!
Đúng vậy, cô muốn ly hôn!
Cô phải rời xa người đàn ông máu lạnh, giả dối này!
Ôn Khanh Mộ quay lại phòng làm việc của mình, vừa bị tát trước mặt nhiều người như vậy, anh cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng mà anh lại rất muốn biết, rốt cuộc thì Tô Lạc Ly biết mấy chuyện này từ đầu.
Sau mấy câu hỏi mà Tô Lạc Ly đã hỏi anh, anh vẫn chưa rõ là rốt cuộc Tô Lạc Ly đã biết nội dung của những chuyện gì.
Anh phải về nhà hỏi cho ra nhẽ, dù sao thì sớm muộn gì thì anh cũng phải đối mặt với chuyện đó.
“Doãn Cẩn, hoãn hết tất cả mọi hoạt động chiều nay của tôi lại!”
Nói xong, anh lập tức đi ra khỏi văn phòng, lái xe đi thẳng về khu Rainbow.
Dì Phương thấy Ôn Khanh Mộ về sớm như vậy thì hơi ngạc nhiên.
“Mợ chủ đâu?”
“Mợ chủ đang trong phòng ngủ
Ôn Khanh Mộ lập tức chạy lên lầu.
Dì Phương thấy Tô Lạc Ly vừa vội vàng chạy về, cũng chẳng rõ là bây giờ đang xảy ra chuyện gì, hai người kia bị sao vậy?
Ôn Khanh Mộ mở cửa phòng ngủ ra, thấy Tô Lạc Ly đang ngồi trên giường, bên chân cô là một chiếc valy.
Ôn Khanh Mộ bất ngờ quay về, Tô Lạc Ly cũng thấy hơi ngạc nhiên.
“Anh về đúng lúc lắm, chúng ta ly hôn đi, tôi đã in đơn ly hôn ra rồi, tôi chẳng cần gì cả”.
Giọng nói của Tô Lạc Ly lạnh lùng y như gương mặt cô vậy.
“Tại sao lại ly hôn?”
Đêm qua, quan hệ giữa hai người vẫn ổn mà? Gần đây hai người lúc nào cũng ngọt ngào với nhau, sao lại phải ly hôn vào lúc này chứ?
Nụ cười của Tô Lạc Ly lạnh như băng.
“Anh hỏi tôi tại sao lại ly hôn ấy à? Anh tự hỏi lại bản thân xem anh đã làm cái quái gì đi. Ôn Khanh Mộ, nếu như anh cần tìm một công cụ để giải quyết nhu cầu thì làm phiền anh hãy tha cho tôi đi, trên đời này còn nhiều người phụ nữ khác mà. Anh có muốn mười người hay tám người cũng chẳng có vấn đề gì cả! Tại sao lại phải lừa một mình tôi chứ?”
Ôn Khanh Mộ đi về phía trước.
“Ly Ly, sao em lại cho rằng mình là công cụ để anh thỏa mãn chứ? Không phải vậy, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em.”
Tô Lạc Ly đau khổ che tại lại.
“Đừng có luyên thuyên! Anh yêu tôi mà lại lén cho tôi uống thuốc tránh thai, từ từ làm hỏng cơ thể tôi? Anh yêu tôi mà lại dám giết chết con tôi trong khi tôi không biết gì? Anh yêu tôi mà lại nói dối tôi,nhưng vẫn miệng nói yêu tôi hả?”
Tô Lạc Ly không kiềm lòng được mà bật khóc.
“Tôi xin lỗi, tôi không thể chịu đựng được tình yêu này. Xin anh hãy thu hồi tình yêu của mình lại đi, đừng có dùng tình yêu của anh để làm tổn thương tôi nữa!”
Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên nhìn Tô Lạc Ly, anh không ngờ rằng cô còn biết cả chuyện mình mang thai nữa. “Ly Ly, anh không cố ý giết con, anh cũng không phải là người thuê người đánh em. Em tin anh đi mà.” “Mặc dù không phải anh thì con chúng ta cũng là do anh giết! Nếu như anh không cho tôi uống nhiều thuốc tránh thai trong khi tôi không biết như vậy thì sao mà tôi lại xảy thai được chứ! Anh chính là hung thủ đã giết chết con tôi!”
Tô Lạc Ly ôm đầu gào lên!