Giọng điệu và ánh mắt của cô hoàn toàn khác mấy ngày trước.
“Lạc Ly, em đã từng nghĩ đến cuộc sống sau này chưa? Em còn trẻ như vậy, lẽ nào em muốn ở vậy cả đời vì Ôn Khanh Mộ sao? Chắc chắn sau này em cũng phải lấy người khác…”
“Ai nói em phải lấy người khác? Cho dù không có đứa bé này, em cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ lấy người khác!”
Tô Lạc Ly lập tức phản bác.
“Những lời em đang nói đều là lời trong lúc tức giận, em mới hai mươi tuổi, khi nào em…”
“Những lời em đang nói không phải lời trong lúc tức giận, những gì em nói là thật. Nếu từng yêu thì anh sẽ biết, vì đã yêu một người đàn ông thì sẽ không bao giờ yêu thêm được người đàn ông khác.”
“Tại sao không?”
Đây là ý của Ôn Khanh Mộ, trước khi đi anh đã giao Tập đoàn Dark Reign và Tô Lạc Ly cho Giản Ngọc.
Anh hy vọng sau khi mình đi, Giản Ngọc sẽ đi cùng Tô Lạc Ly nửa chặng đường còn lại, giúp cô bước ra khỏi nỗi ám ảnh sau cái chết của mình rồi ở bên Giản Ngọc.
Vậy nên đương nhiên Giản Ngọc rất để ý những lời Tô Lạc Ly vừa nói.
“Em chỉ có một trái tim, em đã trao tất cả cho anh ấy, nó đã không còn chỗ cho người khác nữa.”
Tô Lạc Ly cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng.
“Anh Ngọc, có lẽ một ngày nào đó khi anh thật sự yêu ai đó, anh sẽ hiểu những lời em nói.”
Tô Lạc Ly vừa xoa bụng vừa cười khẽ.
Sau cùng, Giản Ngọc vẫn không thuyết phục được Tô Lạc Ly bỏ đứa bé này.
Không biết có phải vì sự xuất hiện của đứa bé này hay không, Tô Lạc Ly đã có lại dũng khí sống tiếp.
Cô hồi phục rất nhanh, ba ngày sau đã được xuất viện về nhà.
Tuy nhiên sau khi thoát khỏi ảnh hưởng của việc tự tử, cô lại bước vào giai đoạn phiền não khi mang thai.
Cô nôn rất dữ dội, gần như ăn gì nôn đó, vì không thể để bụng rỗng nên cô phải ép mình ăn một chút, rõ ràng không muốn ăn nhưng vẫn phải cố gắng ép bản thân ăn vào.
“Oẹ…” Trong phòng lại vọng ra tiếng nôn của Tô Lạc Ly.
Giản Ngọc bước vào, trong tay cầm một quả quýt, vừa vào phòng thì thấy Tô Lạc Ly bước ra từ phòng tắm, sắc mặt vàng vọt.
“Anh lại muốn khuyên em à?”
Khi ở bệnh viện, Giản Ngọc đã tận tình khuyên bảo ba ngày nhưng vẫn không khuyên được Tô Lạc Ly.
“Chịu khổ nhiều như vậy, có đáng không?”
“Vì con của chúng em, có khổ hơn nữa cũng đáng.”
Giản Ngọc đưa quả quýt cho Tô Lạc Ly, cô ngờ vực nhận lấy.
“Anh nếm thử rồi, rất chua.”
Tô Lạc Ly mỉm cười rồi nhanh tay bóc vỏ quýt, bẻ đôi rồi cho vào miệng, vị chua tràn ngập trong khoang miệng nhưng lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thấy Tô Lạc Ly ăn quýt chua mà cười tủm tỉm như vậy, Giản Ngọc không nhịn được hỏi: “Ngon vậy sao?”