Trong lòng Tô Lạc Ly cũng biết rõ rằng đã hơn nửa tháng Ôn Khanh Mộ không chạm vào cô, điều này gần như đã làm nên lịch sử.
Cô cũng nhẹ nhàng đáp lại anh, thậm chí còn dịu dàng ôm anh…
Nhưng mỗi khi nghĩ đến người đàn ông đã từng có vô số kỷ niệm dịu dàng với mình cũng từng làm chuyện tương tự với người phụ nữ khác, Tô Lạc Ly lại cảm thấy cả người đều khó chịu.
Tay cô chợt chống lên lồng ngực Ôn Khanh Mộ.
“Hôm nay em mệt.”
Ôn Khanh Mộ nghe ra được cái gọi là mệt mỏi chỉ là một cái cớ mà thôi, Tô Lạc Ly vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý.
“Vậy thì ngủ đi, ngủ ngon.” Là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này, Ôn Khanh Mộ không có quyền phản bác, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Lạc Ly.
Từng người chìm vào giấc ngủ, nói chính xác thì hai người đều phiền muộn trong lòng, lúc này ai có thể ngủ được vào kia chứ.
Vì vậy, Ôn Khanh Mộ biết điều quan trọng nhất hiện tại là không thể để chuyện Lê Thấm Thấm mang thai càng đe dọa đến cuộc hôn nhân vốn đang lung lay này!
Sáng hôm sau, Ôn Khanh Mộ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh nhanh chống tắt chuông điện thoại, chỉnh lại chăn cho Tô Lạc Ly rồi cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
“Có chuyện gì mà mới sáng ra đã gọi vậy?”
“Sếp Ôn, không ổn rồi, người phụ nữ kia chạy mất rồi!” Giọng nói lo lắng của vệ sĩ truyền đến qua điện thoại.
“Đám ăn hại mấy người, ngay cả phụ nữ cũng không canh chừng được thì thuê các người có tác dụng gì!” Ôn Khanh Mộ hạ thấp giọng và tức giận mắng.
“Người phụ nữ này quá xảo quyệt.” Vệ sĩ cũng liên tục than khổ.
Ôn Khanh Mộ cũng rất bất lực, anh đành phải cúp điện thoại và vội vàng rời giường, anh không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên phải bắt Lê Thấm Thấm lại đã!
Tô Lạc Ly không nghe thấy cuộc gọi của Ôn Khanh Mộ, mấy ngày nay cô vẫn thức dậy dựa theo thời gian bình thường, khi dậy thì Ôn Khanh Mộ đã không còn ở đây nữa.
Cô ăn sáng như thường lệ, sau đó vào phòng trẻ con chơi với hai cậu con trai của mình.
Một lúc sau, người giúp việc vội vàng chạy tới.
“Mợ chủ, bên ngoài có một cô gái họ Lê nói là có chuyện quan trọng muốn gặp mợ!”
“Họ Lê?” Phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Lạc Ly là người tới chính là Lê Thấm Thấm.
Chẳng lẽ là cô gái đó tìm tới tận cửa?
“Để cô ấy vào đi, đợi tôi ở phòng khách.”
Quả thật Tô Lạc Ly cũng rất muốn gặp cô gái muốn theo đuổi Ôn Khanh Mộ này.
Cô đã không còn nhớ rõ dáng vẻ năm đó của mình, Tô Lạc Ly nhanh chóng trở về phòng ngủ của mình, đi đến phòng để đồ và tìm kiếm trong đó.
Dù gì cũng là gặp mặt tình địch của mình, cô không thể để mình kém cạnh được, xét về tuổi tác mình đã thua rồi.
Nhưng sau khi tìm tới tìm lui, cô vẫn không tìm thấy bộ đồ nào bản thân ưng ý, nói chính xác thì không có bộ đồ nào thích hợp trong trường hợp này.