“Mặc dù chỉ là con người nhưng Ôn Khanh Mộ không dễ đối phó, nếu điều kiện trao đổi là do chúng ta nói thì chúng ta phải tuân theo. Cậu ta đến một mình, chắc sẽ không giở trò gì đâu. Đi đi.”
Butt vuốt râu.
Khi cửa nhà lao mở ra, Tô Lạc Ly cũng mở mắt, thấy Seven đến, cô lại nhắm mắt.
“Không cần giả vờ nữa, chồng cô đến rồi, bây giờ anh ta muốn đón cô về.”
Tô Lạc Ly lại mở mắt ra, Ôn Khanh Mộ đến rồi? Anh đến đón cô? Bọn họ sẽ để cô đi chứ?
Cô đứng dậy nhìn Seven: “Anh ấy đến một mình sao?”
“Đừng nhiều lời, cô có đi không?”
Tô Lạc Ly chỉ đành đi theo Seven ra ngoài, khi nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, cô vô thức nheo mắt lại, mấy ngày nay ở trong nhà lao cô không được thấy mặt trời.
Seven đưa Tô Lạc Ly đến cổng lâu đài, Tô Lạc Ly vừa ra đến cổng đã thấy Ôn Khanh Mộ ở nơi không xa, còn có Tam Tam đang ôm đùi anh!
“Tam Tam!”
“Mẹ!” Đã rất lâu Tam Tam không được gặp Tô Lạc Ly, cậu nhóc buông tay, không ôm đùi Ôn Khanh Mộ nữa mà chạy về phía cô, nhưng Ôn Khanh Mộ đã đưa tay kéo cậu về.
Tam Tam không hiểu ý Ôn Khanh Mộ bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, hôm nay hai bố con đến để gặp mẹ, gặp được mẹ rồi sao bố lại không cho cậu đến với mẹ?
Tô Lạc Ly cũng bị Bruce kéo lại.
Bởi vì cách nhau một đoạn, Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, anh thật sự nhẫn tâm mang Tam Tam ra đổi?
“Ôn Khanh Mộ, cậu đã được thấy vợ rồi, để thằng bé qua đây đi!” Butt không có kiên nhẫn tiếp tục lằng nhằng nữa.
“Ông để vợ tôi lại đây trước, dù sao chúng tôi cũng không chạy được, để vợ con tôi chào tạm biệt nhau cũng không mất nhiều thời gian.”
Khi Ôn Khanh Mộ nói những điều này, giọng anh rõ ràng đã trầm thấp hơn rất nhiều.
Butt suy nghĩ thật kỹ rồi vẫn không đồng ý.
“Ôn Khanh Mộ, cậu đừng hòng giở trò! Sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn, chúng ta cùng thả người, cậu để con trai cậu qua đây, tôi để vợ cậu qua đó, đây là sự thoả hiệp cuối cùng của tôi!”
Tô Lạc Ly đã giàn giụa nước mắt, nhưng cô không thể thoát khỏi bàn tay của Bruce.
Ôn Khanh Mộ biết Butt sẽ không đồng ý, vì vậy anh ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai Tam Tam.
“Tam Tam, con biết chết là gì không?”
Tam Tam gật đầu: “Là không thể trở lại nữa.”
“Vậy con muốn mẹ chết không? Trong bụng mẹ còn có em bé nữa.”
Tam Tam lắc đầu thật mạnh: “Con không muốn!”
“Tốt lắm, bây giờ con qua đó với ông kia thì mẹ sẽ không chết, em bé cũng sẽ không chết. Đi đi, nhớ những lời bố đã nói với con lúc trước.” Ôn Khanh Mộ vỗ vào túi Tam Tam.
Tam Tam nhìn Tô Lạc Ly rồi lại nhìn Butt, sau đó quay đầu nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Con không muốn đi… Ông kia trông dữ quá.”
“Vậy mẹ con sẽ chết, con muốn mẹ chết không?”
“Con không muốn…” Tam Tam lo lắng sắp khóc đến nơi.