Lời úp mở của Chu Lễ Thành khiến Tô Lạc Ly cảm nhận được đầu mối, cô dứt khoát chặn đường của Chu Lễ Thành.
“Ông không nói rõ thì không được đi!”
Tình trạng của Tô Kiêm Mặc khiến Tô Lạc Ly gần như mất đi lý trí.
Quả thực Tô Lạc Ly mất khống chế thế này khiến Chu Lễ Thành hơi bất ngờ.
“Mợ chủ, mợ muốn làm gì vậy?”
Tô Lạc Ly cũng ý thức được thái độ của mình hơi quá khích, cô từ từ khuỵ gối quỳ xuống đất khiến Chu Lễ Thành hoảng hốt.
“Xin lỗi viện trưởng Chu, tôi không nên nói với ông như vậy. Tôi cầu xin ông hãy cứu lấy Kiêm Mặc, thằng bé còn trẻ như thế, thằng bé vẫn là một đứa trẻ mà, thằng bé không thể cứ thế mà chết được.” Tô Lạc Ly đau khổ van xin.
Trong mắt cô, trên đời này chỉ có Chu Lễ Thành mới có thể cứu Tô Kiêm Mặc, từ khi Tô Kiêm Mặc được Chu Lễ Thành chữa trị, tình trạng của Tô Kiêm Mặc bắt đầu dần tốt lên.
“Mợ chủ, mợ mau đứng lên đi, đứng lên đi mà, tôi nhận không nổi đâu.” Chu Lễ Thành lập tức đỡ Tô Lạc Ly dậy.
“Mợ chủ, không phải tôi không cứu cậu ấy mà là bây giờ tôi không có cách để cứu cậu ấy!”
“Nhưng mấy lần trước ông cũng cứu thằng bé từ bờ vực sinh tử trở về mà, chắc chắn là ông có cách. Viện trưởng Chu, chắc chắn là ông có cách, tôi cầu xin ông!”
“Mầy lần trước là có sếp Ôn ở đây!” Chu Lễ Thành bất cẩn nói ra.
“Anh ấy ở đây hay không thì có liên quan gì đến Kiêm Mặc?”
Chu Lễ Thành muốn nói lại thôi.
Đột nhiên Tô Lạc Ly ý thức được gì đó, cô lập tức nắm lấy tay áo của Chu Lễ Thành.
“Có phải liên quan đến thân phận của anh ấy không?” Tô Lạc Ly bắt đầu thăm dò, cô cũng không dám nói ra quá nhiều.
Chu Lễ Thành nghe Tô Lạc Ly nói thế thì cũng ý thức được Tô Lạc Ly đã biết thân phận của Ôn Khanh Mộ.
Với hiểu biết của ông ta về Ôn Khanh Mộ thì Tô Kiêm Mặc nằm việc anh không thể không đến, nói không chừng hai người đang có khoảng cách vì bí mật thân phận đã bị lộ.
“Mợ chủ, nói vậy là mợ đã biết rồi?”
“Đúng, tôi biết hết rồi, có gì ông cứ nói thẳng đi.”
“Vậy tôi không cần phải giấu nữa, sở dĩ hai lần trước Kiêm Mặc có thể chuyển nguy thành an không phải vì tay nghề của tôi giỏi thế nào mà là vì sếp Ôn dùng máu của anh ấy để cứu Kiêm Mặc.”
Nghe những lời này, đầu mày Tô Lạc Ly lập tức nhíu lại, đây là chuyện vô lý cỡ nào chứ!
“Dùng máu của anh ấy?”
“Đúng vậy, là dùng máu của sếp Ôn, lấy máu của anh ấy truyền vào cơ thể của Kiêm Mặc, máu của họ có năng lượng vô cùng mạnh.”
Tô Lạc Ly nhìn sững về phía trước, hóa ra chuyện cô không biết lại nhiều như vậy.
“Mợ chủ, tôi tin là mợ hiểu hơn ai hết tình trạng của Kiêm Mặc, nói khó nghe thì hai lần trước nếu không có sếp Ôn truyền máu cho cậu ấy, e là cậu ấy đã…”
Chu Lễ Thành không nói những lời còn lại nhưng Tô Lạc Ly vẫn hiểu.
Nếu không có Ôn Khanh Mộ thì Tô Kiêm Mặc đã chết rồi, sự thật là Tô Kiêm Mặc đã chết rồi, chẳng qua cậu đang dựa vào máu của Ôn Khanh Mộ để tiếp tục duy trì cơ thể đó thôi.
“Tại sao anh ấy không nói cho tôi chứ?” Tô Lạc Ly ngồi xuống ghế, dùng một tay chống đầu, mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá.
“Mợ chủ, sao sếp Ôn không đến? Là vì hai người…”
“Đã một tuần rồi tôi không gặp anh ấy, từ khi tôi biết thân phận thật sự của anh ấy thì anh ấy không gặp tôi nữa.” Tô Lạc Ly lộ ra vẻ bất lực.
“Hóa ra là vậy.” Chu Lễ Thành nhìn Tô Kiêm Mặc đang nằm trên giường bệnh.