Tô Lạc Ly giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
“Anh xấu lắm, không nói chuyện với anh nữa!”
Ôn Khanh Mộ lập tức bể Tô Lạc Ly lên.
“Không nói gì cũng được, thế thì tận tình bum ba là bum thôi!”
Nói rồi Ôn Khanh Mộ chuẩn bị ôm cô lên giường.
“Á, anh đừng nghịch, đang ở nhà người khác mà! Hơn nữa phòng bên cạnh là Hắc Thổ đấy! Để người khác nghe thấy thì sao được!”
nhà mình làm ầm ĩ thể nào thì tùy, nhưng bây giờ dù sao cũng là ở ngoài, tuy họ là vợ chồng hợp pháp, muốn làm gì cũng được, nhưng Tô Lạc Ly vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Anh không thích em nói như thế đâu. Nếu như có một ngày anh gặp cảnh khốn cùng, chúng ta phải chuyển ra khỏi biệt thự đến phố phường, vậy em còn theo anh không?”
Đầu óc của Ôn Khanh Mộ nhảy số nhanh quả làm Tô Lạc Ly không theo kịp.
“Dĩ nhiên là em đi theo anh rồi. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, em lấy anh đương nhiên là anh đi đâu em theo đó”
Cô cũng chỉ có thể hùa theo anh.
“Nhưng chúng ta không có nhà, em không
sợ à?”
“Có gì mà phải sợ? Là nhà ở chứ có phải gia đình đầu, anh mới là mái nhà của em. Nơi nào có anh, nơi đó chính là nhà!”
Tô Lạc Ly dịu dàng nói.
“Ô, anh ở đâu thì nơi ấy là nhà? Vậy bây giờ anh ở đây, đây chính là nhà, nếu đã là nhà thì có gì là không thể làm?”
Tô Lạc Ly trợn tròn hai mắt nhìn Ôn Khanh Mộ mỉm cười xấu xa!
Là bẫy! Đều là bẫy cả!
Người này đang chờ cô rơi vào trong đây mà!
Cô còn quá non so với Ôn Khanh Mộ!
“Anh là đồ khốn!”
“Nếu em sợ tên nhóc phòng bên cạnh nghe lén thì anh nghĩ kế cho em”
Ôn Khanh Mộ ghé vào tai Tô Lạc Ly nói nhỏ.
Tô Lạc Ly cười khúc khích.
“Anh xấu quá đấy!”
Mục Nhiễm Tranh ở cách vách đang rầu thúi ruột!
Anh đang chuẩn bị đi ngủ.
Vừa mới ngả lưng xuống giường thì bỗng nhiên anh nghe được tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh.
“Bốp bốp bốp bốp..”
Âm thanh giòn giã!
Mục Nhiễm Tranh bật dậy ngay lập tức.
“Chồng à, anh chậm một chút! Chậm chút, chậm chút đi, em sắp không chịu nổi!”
Tiếng một người phụ nữ thở dốc vang lên.
“Vợ, sao em lại giỏi thế hả? Quá tuyệt vời!”
Ngay sau đó lại là một tràng âm thanh bốp bốp bốp.
Mục Nhiễm Tranh bị thương tột độ, vẻ mặt đau khổ vô cùng!
“Hai người nhanh thế hả? Ngay cả phần khởi động cũng không có luôn à?!”
Anh cắn răng, dứt khoát vén chăn lên đi ra ngoài, lên tầng đẩy cửa phòng Mục Nhất Lung ra.
“Anh, anh đến phòng em làm gì vậy?” Mục Nhất Lung dụi mắt.
Mục Nhiễm Tranh rất tự nhiên vén chăn
của Mục Nhất Lung lên luôn.
“Hôm nay anh ngủ ở phòng em!”
“Hả? Tại sao lại ngủ ở phòng em?”
“Con nít con nôi nói nhiều thể làm gì, mau ngủ đi!” Mục Nhiễm Tranh tức giận.
“Vậy em đến phòng anh ngủ” Mục Nhiễm Lung nói xong, định xuống giường.
Mục Nhiễm Tranh giơ tay kéo Mục Nhất Lung lại.