Máy tính xách tay cao cấp dòng mới nhất, còn có điện thoại dòng mới nhất nữa.
Không thể không thừa nhận, có tiền thật tốt.
Như này cũng quá lung lạc lòng người rồi.
Tô Lạc Ly lườm Ôn Khanh Mộ, không nói gì.
“Cảm ơn anh rể!”
“Khách sáo..” Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Tô Lạc Ly: “Thu dọn đồ xong chưa?”
“Xong rồi, có thể đi rồi”
“Thật ra, hai người cũng không cần đi, một mình em tự đi là được” Tô Kiêm Mặc nói.
Thế không được, lần này em đi không biết bao giờ mới về, chị không đi xem qua chỗ em ở, sao có thể yên tâm chứ?”
Tô Kiêm Mặc nhún vai, cũng đành chịu.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cùng nhau đưa Tô Kiêm Mặc đến trường, tất cả thủ tục đều do Doãn Cẩn đi làm.
Nhìn hết một lượt ký túc xá, nhà ăn, phòng học, thư vi Học viện Mỹ Thuật là trường top đầu ở thành phố Z, điều kiện trong trường cũng rất tốt.
Tô Lạc Ly cũng coi như yên tâm.
Khi quay về, Ôn Khanh Mộ thuận tiện đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viên Q.M một chuyến, kiểm tra chân của cô, bác sĩ bảo là đã không có vấn đề gì nữa.
Thật ra, mấy ngày nay Tô Lạc Ly cảm thấy đi lại đã không có vấn đề gì nữa, căn bản đã giảm sưng, nhưng Ôn Khanh Mộ cứ nói không được.
Hôm nay nghe bác sĩ nói vậy, Tô Lạc Ly cũng coi như yên tâm, chỉ là Ôn Khanh mộ không quá vui.
Vừa về đến nhà, Tô Lạc Ly liền gọi điện cho Nghiêm Kha, vừa khéo bên này Nghiêm Kha cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Ba ngày sau, vào đoàn phim bắt đầu quay.
Tô Lạc Ly cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng!
Chỉ là, khi người nào đó nhận được tin này, sắc mặt thật sự còn đen hơn đáy nồi!
Ba ngày, cũng có nghĩa là thời gian anh và Tô Lạc Ly sớm chiều bên nhau chỉ còn lại ba ngày thôi.
Tô Lạc Ly mà vào đoàn phim, đừng nói là thân mật với cô, muốn gặp cô cũng khó!
Hơn nữa, khoảng thời gian này, vì chân của Tô Lạc Ly bị thương, anh cũng không chạm vào cô nhiều.
Vừa thoát khỏi thời kỳ cấm dục, lại phải bước chân vào.
thời kỳ cấm dục tiếp theo!
Vì sắp phải vào đoàn phim quay phim, mấy ngày nay Tô Lạc Ly cực kì vui, khi đi lại cũng ngâm nga khẽ hát.
“Tô Lạc Ly! Cô ngâm nga hát gì chứ? Khó nghe chết mất!
Ôn Khanh Mộ hướng về phía Tô Lạc Ly đang ăn hoa quả, gầm một tiếng.
Tô Lạc Ly lườm anh một cái, chuyện gì cũng phải chịu đựng anh, sao người đàn ông này lại nhàm chán thế chứ?
“Tôi lên tầng, hừ, được rồi chứ?”
“Vì sao cô lại vui như thế?” Ôn Khanh mộ chất vấn.
Tô Lạc Ly cảm thấy câu hỏi này rất ngu ngốc.
“Vì sao tôi lại không vui chứ? Tôi không cười, lẽ nào phải khóc sao? Hơn nữa, tôi sắp được vào đoàn phim quay phim rồi, tôi ở nhà sắp bí bách đến chết rồi, đương nhiên tôi sẽ vui chứ!” Tô Lạc Ly nói rồi, cắn một miếng táo.
“Sắp phải rời xa tôi rồi, ngày tháng vào đoàn phim tương tư thành bệnh, mỗi ngày mòn mỏi nhớ mong muốn gặp.
tôi, lẽ nào cô không nên buồn sao?”
Phụt…
Ai nói cô sẽ tương tư thành bệnh, ai nói cô sẽ mòn mỏi nhớ mong muốn gặp anh chứ?
Người đàn ông này nghĩ quá nhiều rồi!
Cô trốn anh còn không kịp!
“Á..” Nhất thời Tô Lạc Ly không biết trả lời thế nào.
Ôn Khanh Mộ bỗng nhếch môi cười.
“Tôi biết ngay cô vừa nghĩ tới phải rời xa tôi thì sẽ buồn mà, đi, đi giải tỏa nỗi khổ tương tư trong lòng cô trước!”
Ộ cướp lấy quả táo trong tay Tô Lạc Ly, bế ngang người cô lên.
“Này này này…”
Cái gì gọi là giải nỗi khổ tương tư trong lòng cô chứ?
Cô không có tương tư nhat Hơn nữa, không phải còn chưa chia xa sao?
Nếu anh muốn ngủ với cô, có thể tìm được cả trăm ngàn lý dol Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly đi thẳng vào phòng ngủ, trực tiếp đặt cô lên giường, duỗi tay cởi quần áo của cô.
Không biết là do thói quen, hay là làm sao.
Tô Lạc Ly cũng không bài xích, dù sao cô muốn sinh con, không làm tình, sao có thể sinh con chứ?
Hơn nữa, trước khi rời đi, không cho người đàn ông này ăn no, anh sẽ xông vào đoàn phim mất!
Tô Lạc Ly nắm lấy tay Ôn Khanh Mộ.
“Làm gì thế?”
“Cái đó… anh anh anh… nhẹ chút”
Thấy biểu cảm e thẹn của Tô Lạc Ly, vốn cho rằng cô không vui, Ôn Khanh Mộ nhếch môi cười, sáp lại gần mặt cô.
“Sẽ không làm cô bị đau đâu”
Hơi thở tà mị trên người anh ập tới, khiến Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cả người nóng hầm hập.
Ôn Khanh Mộ bây giờ đã biết thương người khác, nhất định sẽ không hung dữ mạnh mẽ như trước nữa.
Thế nhưng, Tô Lạc Ly không thể ngờ rằng, người đàn ông này căn bản ăn mãi không nol Anh chính là một con sói không biết no!
Trong phòng một mảnh kiều diễm, tràn đầy xuân sắc.
Chỉ có tiếng thở dốc của đôi nam nữ.
Tô Lạc Ly ôm lấy cổ Ôn Khanh Mộ.
“Được rồi, đủ rồi, anh, anh không sợ bản thân cái đó tân nhân vong (*) sao?”
“Vậy để tôi cho cô xem xem rốt cuộc có thể thế hay không, hử?”
“Không muốn!”
Một trận chiến mới lại sắp tới, Tô Lạc Ly ôm chặt lấy cổ Ôn Khanh Mộ, không chịu buông ra.
“Tôi mệt rồi, đừng tới nữa, thật sự, tôi mệt lắm mệt lắm…”
Ôn Khanh Mộ nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tô Lạc Ly, trên môi mang theo nụ cười tà mị.
“Không chịu nổi nữa?”
Tô Lạc Ly gật đầu.
“Vậy cô đồng ý với tôi một chuyện.”
Ôn Khanh Mộ đỡ lấy gáy Tô Lạc Ly, kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, thật ra vốn đã rất gần, hai thân người gần sát bên nhau còn chưa đủ gần sao?
“Mãi mãi đừng bao giờ phản bội tôi”
“Hả?” Tô Lạc Ly hơi ngẩn ngơ.
“Mãi mãi đừng bao giờ phản bội tôi, bằng không, tôi sẽ khiến cô chết dưới thân tôi”
Ôn Khanh Mộ cắn nhẹ lên tai Tô Lạc Ly, coi như là trừng phạt, Tô Lạc Ly bị đau, kêu một tiếng.
“Nghe thấy chưa?”
gU”, Ôn Khanh Mộ khẽ hôn lên môi Tô Lạc Ly một cái, đứng dậy ôm cô vào nhà tắm.
Thế nhưng, trốn được hôm nay, không trốn được ngày mai.
Ngày mai chính là ngày vào đoàn phim, tối nay Ôn Khanh Mộ đòi hỏi cô rất nhiều, dường như chuẩn bị dung nhập cô vào trong cơ thể mình.
Vừa nghĩ tới ngày mai cô sẽ đi, dường như Ôn Khanh Mộ dùng mãi không hết sức.
Cuối cùng, vẫn là Tô Lạc Ly không ngừng xin tha, Ôn Khanh Mộ mới tha cho cô.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lạc Ly kéo tấm thân mệt mỏi rời giường, may là hôm nay đi rồi, bằng không cô không biết bản thân có chết trên giường không nữa.
Tô Lạc Ly thu dọn đồ đạc, xách hành lý của mình xuống tầng.
“Phu nhân, ăn chút đồ ăn đã” Dì Phương tiến lên nói.
“Được”
Dì Phương quay trở lại nhà ăn, thấy Triệu Ni Ni đặt một bát canh lên bàn, bà luôn rất nghi ngờ bát canh này, thế nhưng, lần nào Triệu Ni Ni cũng nói đây là ý của ông chủ, không cho hỏi nhiều.
Triệu Ni Ni đặt canh lên bàn rồi rời đi.
Tô Lạc Ly ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng, chưa ăn được mấy miếng, điện thoại liền reo lên.
“Lạc Ly, lễ khai máy hôm nay còn đang chờ cô đó”
Nghiêm Kha tự mình gọi điện cho cô.
“Tôi lập tức xuất phát!”
Ngất máy, Tô Lạc Ly nhét bừa vài miếng vào miệng rồi rời đi.
chủ tịch Ôn thấy bát canh trên bàn, đang chuẩn bị gọi Tô Lạc Ly liền bị dì Phương kéo lại.
“Chị Ni Ni nói bát canh này là ông chủ bảo chuẩn bị, để bồi bổ cơ thể cho phu nhân, nhất định phải uống, bằng.
không chúng ta sẽ bị phạt”
Nói cho cùng Hoa Lê vẫn còn nhỏ tuổi.
(*) Tinh tẫn nhân vong: thường dùng cho phái nam bởi vì hoạt động tình dục quá nhiều mà dẫn đến tử vong.