Trái tim Tô Nhược Vân sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không chỉ Tô Nhược Vân, đến Tiêu Vũ và Lư Phi Phi, hai người họ không phải là người mới nữa, đặc biệt là Tiêu Vũ đã tham dự mà không được giải vài năm rồi.
Bọn họ cũng cực kì căng thẳng!
Trên màn hình lớn bỗng hiện lên vai diễn công chúa Nguyên Sênh của Tô Nhược Vân!
Máy quay lập tức quay đến Tô Nhược Vân, cô ta liền vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đứng dậy, ôm chúc mừng với những người xung quanh.
Sắc mặt Tiêu Vũ và Lư Phi Phi đều thay đổi, nhưng vẫn cố gắng ôm lấy Tô Nhược Vân.
Tô Lạc Ly vẫn không có biểu cảm gì như trước, nhưng vẫn duỗi tay ra bắt tay với Tô Nhược Vân.
Lúc này, máy quay quay đến Tô Nhược Vân, cô ta không tiện từ chối.
Tô Nhược Vân nhấc váy, ngẩng cao đầu sải bước đi thẳng lên sân khấu.
Cô ta thanh nhã đứng đó, ngẩng cao đầu đầy cao quý, dường như cả thế giới đã bị cô ta giẫm dưới chân.
“Được rồi, sau đây chúng ta cùng chào đón khách mời trao giải – ngài Mộ Dung Dịch!”
“Wow..
Bến dưới liền vang lên tiếng võ tay và hoan hô nhiệt liệt.
Ai mà không biết khoảng thời gian trước Tô Nhược Vân và Mộ Dung Dịch vừa tổ chức lễ đính hôn chứ.
Vị hôn phu trao giải cho vị hôn thê, trong lịch sử giải Kim Điệp cũng là lần đầu tiên!
Đến cả bản thân Tô Nhược Vân cũng không ngờ Mộ Dung Dịch sẽ đến trao giải, cô ta khoa trương dùng tay bụm chặt miệng.
Cánh cửa lấp lánh mở ra, Mộ Dung Dịch một thân áo đuôi tôm màu đen đi tới.
Tô Lạc Ly cũng không ngờ Mộ Dung Dịch sẽ đến trao giải.
Mộ Dung Dịch đứng trên sân khấu, trên mặt là nụ cười nhẹ, tao nhã lịch sự, diện mạo phi phàm.
Tô Nhược Vân liền đi tới, ôm lấy anh ta.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm!
Bọn họ ôm chặt một lúc lâu, người dẫn chương trình cũng không muốn làm phiền, cuối cùng mới lưu luyến buông ra.
Người đưa cúp trao thưởng đi tới, Mộ Dung Dịch tự tay đặt chiếc cúp vào tay Tô Nhược Vân.
“Nhược Vân, hôm nay thiếu gia Mộ Dung đến trao giải, cô có biết trước không?”
Tô Nhược Vân lắc đầu.
“Không biết, anh ấy căn bản không nói với tôi, thật sự tôi quá bất ngờ, rất cảm động”
Tô Nhược Vân nhìn Mộ Dung Dịch, nước mắt rưng rưng.
Mộ Dung Dịch khẽ cười.
“Xem ra thiếu gia Mộ Dung muốn tạo bất ngờ cho cô!
Thật lãng mạn nha..” Người dẫn chương trình cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Tô Nhược Vân xấu hổ cúi đầu.
“Được rồi, Nhược Vân, vai diễn đầu tiên đã giành được.
giải nữ phụ xuất sắc nhất, cô có gì muốn nói với mọi người không?”
“Tại đây, tôi muốn cảm ơn đoàn phim “Yên hồng thiên hạ, cảm ơn sự khen ngợi mà đạo diễn dành cho tôi, cảm ơn công ty và người quản lý của tôi, quan trọng nhất là cảm ơn vị hôn phu của tôi..”
Tô Nhược Vân nói đến đây liền quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Cảm ơn anh luôn bao dung và ủng hộ cho em, cảm ơn anh vì em mà chắn hết phong ba bão táp, em tin rằng đây chỉ là sự khởi đầu, sau này chúng ta còn đi với nhau lâu hơn nữa, A Dịch, em yêu anhl”
“Kiss! Kissl Kissl”
Mọi người bên dưới bắt đầu hét lên.
Khuôn mặt Tô Nhược Vân mang theo nét e thẹn chỉ có ở phụ nữ.
“Lúc này đây, hy vọng hai người không phụ sự mong đợi của mọi người!” Người dẫn chương trình liền thúc giục.
Tô Nhược Vân rất thoải mái, Mộ Dung Dịch bước tới, ôm lấy eo cô ta.
Hai người hôn ngay tại hiện trường!
Quả là ngọt chết người!
Giải thưởng này cuối cùng cũng trao xong, Mộ Dung Dịch nắm tay Tô Nhược Vân cùng đi xuống sân khấu.
Dường như vì hiện trường trao giải nữ phụ xuất sắc nhất trở thành khoe ân ái, khiến cảm xúc của mọi người đều trở nên sục sôi, giúp lễ trao giải tiến đến cao trào.
Còn về những giải phía sau, mọi người đều không còn gì quá mong đợi nữa.
Cuối cùng, người đoạt giải nam chính xuất sắc nhất — Mục Nhiễm Tranh.
Nữ chính xuất sắc nhất – Tiêu Mạch Nhiên.
Mục Nhiễm Tranh và Tiêu Mạch Nhiên hai người hai giải, cũng bị người dẫn chương trình trêu chọc một hồi, khoảng thời gian trước tin đồn của hai người cực kì rầm rộ.
Chỉ là, trước sự trêu chọc của người dẫn chương trình, Mục Nhiễm Tranh chỉ cười cười, linh hoạt đổi chủ đề.
Mà Tiêu Mạch Nhiên cũng chỉ lác đác vài câu, không hề đáp nhiều.
Lễ trao giải kết thúc như vậy.
Lễ trao giải kết thúc đã là chín giờ tối.
Ekip của Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị đi ăn mừng.
Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh sẽ không quên mất Tô Lạc Ly.
Ra phía sau sân khấu, anh không tìm thấy Tô Lạc Ly, liên gọi điện cho cô.
Điện thoại đã kết nối.
“Lạc Ly, không đoạt giải cũng không sao, cái diễn xuất rẻ rách của Tô Nhược Vân có thể đoạt giải, chắc chắn có thao túng phía sau, cô đừng buồn…”
Mục Nhiễm Tranh cứ cho rằng tối nay chú mình sẽ xuất hiện, không ngờ rằng lại không thấy đâu.
Lần này, Mục Nhiễm Tranh lại hy vọng Ôn Khanh Mộ có thể tới, dù sao chú ấy tới, chắc chắn sẽ làm chỗ dựa cho Tô Lạc Ly, nào đến lượt Tô Nhược Vân đoạt giải chứ?
“Tôi không sao” Giọng của Tô Lạc Ly nghe có vẻ không có bất kì vấn đề gì.
“Cô không sao chứ?”
“Không sao”
“Bên phía anh Khiêm nói muốn tổ chức tiệc ăn mừng, cô muốn đi cùng không?”
“Không, tôi đang trên đường về nhà rồi, anh cứ chơi vui vẻ đi”
Tô Lạc Ly ngắt máy.
Rõ ràng là cuộc điện thoại rất đỗi bình thường, nhưng Mục Nhiễm Tranh nghe câu “anh cứ chơi vui vẻ đi” kia của Tô Lạc Ly, cứ cảm thấy dường như rít từ kẽ răng ra.
Dường như câu đó có nghĩa là, qua đêm nay anh sẽ không có ngày tốt lành nữa!
Là ảo giác của anh sao?
“Nhiễm Tranh, mau đi thôi! Đừng rề rà nữa” Phùng Khiêm gọi.
“Anh Khiêm, em không đi nữa”
“Vì sao? Hôm nay là tiệc chúc mừng cậu, cậu không đi?
Hôm nay mọi người định chơi thâu đêm đói”
“Em hơi không thoải mái, mọi người đi đi, em thanh toán!”
Phùng Khiêm đoán chắc Mục Nhiễm Tranh vì Tô Lạc Ly không đoạt giải mà buồn, cũng không miễn cưỡng anh nữa, tự anh ấy đưa đám anh em đi chơi.
Một tiếng sau, Mục Nhiễm Tranh mới biết anh đã làm ra quyết định khiến anh hối hận nhất trần đời.
Tô Lạc Ly lúc này đã ngồi trên xe về nhà, Từ Tinh Như gọi điện cho cô, an ủi vài câu, dù sao được đề cử, ai cũng tràn đầy mong đợi có thể đoạt giải.
Nhưng nghe giọng của Tô Lạc Ly không buồn chút nào, Từ Tinh Như cũng không nói gì nữa.
Tô Lạc Ly đi thẳng về nhà.
Vừa về đến cửa, liền thấy biệt thự một mảng tối đen.
Khóe miệng Tô Lạc Ly khẽ giương lên: “Vội như vậy?”
Tô Lạc Ly hít sâu một hơi, đi thẳng vào nhà, trong nhà cực kì yên tĩnh, thường ngày lúc này Triệu Ni Ni đang xem phim, vậy chắc chắn là người nào đó về rồi.
Tô Lạc Ly nhấc váy đi thẳng lên tầng, mở cửa phòng ngủ.
Ngay khi vào cửa, một bàn tay to lớn liền nắm lấy cánh tay côI Một bóng người trực tiếp ép sát cô vào tường.
Hơi thở quen thuộc này không thể phù hợp hơn được nữa.
Tô Lạc Ly đã sớm đoán được là như vậy, cô không hề kêu một tiếng.
Nụ hôn ấm nóng như dòng nước lũ ập tới.
Cô có thể cảm nhận được sự gấp gáp và tức giận của người đàn ông này.
Nhưng cô không hề cự tuyệt, cũng không nói gì.
Mặc cho người đàn ông này xé đồ của cô.
Nụ hôn không hề dịu dàng chiếm lấy đôi môi cô…
Cho tới khi…