Cho đến tận khi tất cả khách hàng trong trung tâm thương mại đều rời đi mà vẫn chưa tìm ra kẻ khả nghi.
Ôn Khanh Mộ đã tính sai.
Anh cho rằng hung thủ sẽ lợi dụng cơ hội này để chạy trốn, nhưng không ngờ rằng trong số khách hàng lại không hề có hung thủ!
Rốt cuộc là sai ở đâu?
“Sếp Ôn! Không ổn rồi! Có phát hiện mới!” Một vệ sĩ vội vàng chạy tới.
Ôn Khanh Mộ đi theo vệ sĩ đến chỗ gần một cửa phụ của trung tâm thương mại và phát hiện ở đây có một cánh cửa sổ bị mở ra, bên dưới đặt một chiếc ghế đẩu, trên mặt đất còn có một chiếc giày trẻ em.
Vệ sĩ nhặt giày lên và đưa cho Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ nhận ra đây chính là giày của bé cưng.
Anh nắm chặt chiếc giày trong tay, vô cùng tức giận!
Nhất định là nhân lúc kiểm tra khách hàng, mấy tên vệ sĩ đã được triển khai để thẩm vấn khách hàng, một bộ phận vệ sĩ được điều đi kiểm tra nên không có nhiều vệ sĩ canh cửa, hung thủ đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn!
Không ngờ anh lại bị lừa!
“Sếp Ôn, xem ra hung thủ đã bỏ chạy rồi, chúng ta có cần tiếp tục tìm kiếm ở đây nữa không?” Doãn Cẩn hỏi ý kiến.
Ôn Khanh Mộ cẩn thận suy nghĩ mất nửa phút, “Không cần, đến con đường quanh đây lấy hết video giám sát.”
“Vâng.”
Không ngờ lại để hung thủ chạy thoát, anh phải ăn nói với Tô Lạc Ly thế nào đây?
Ôn Khanh Mộ nhét chiếc giày vào trong túi, chuẩn bị trở lại phòng làm việc tìm Tô Lạc Ly.
Không ngờ Tô Lạc Ly lại vội vàng chạy ra.
“Người bên này đều rút hết rồi, có phải tìm được bé cưng rồi không?”
Ôn Khanh Mộ nắm bả vai Tô Lạc Ly và vuốt tóc cô.
“Chưa tìm được bé cưng.”
Niềm hy vọng mà Tô Lạc Ly vừa thắp đã bị dập tắt.
“Hung thủ đã bỏ chạy trong lúc kiểm tra, nhưng em đừng lo, anh đã phái người đi điều tra camera trên đường, nhất định sẽ bắt được kẻ đó, em về trước đi, được không?”
Tô Lạc Ly cũng không biết mình nên nói gì và làm gì, trong lòng cô rất khó chịu.
Bé cưng rơi vào tay kẻ xấu càng lâu thì cô càng lo lắng!
“Chồng à…”
“Anh biết, anh nhất định sẽ tìm được.” Ôn Khanh Mộ biết Tô Lạc Ly muốn nói gì.
“Vậy em đến bệnh viện thăm Lê Hoa trước.”
Ôn Khanh Mộ sai người đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện Q.M, Tô Lạc Ly biết rằng mình ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại mình ở đó càng khiến Ôn Khanh Mộ phải ở bên cạnh để chăm sóc, vậy nên cô vẫn lựa chọn rời khỏi đây.
Tô Lạc Ly đến bệnh viện thì Lê Hoa đã tỉnh, bác sĩ cho biết đầu cô ấy bị thương, não bị chấn động nhẹ nhưng không nghiêm trọng.
“Mợ chủ, tôi xin lỗi mợ, là do em đã không chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ.” Lê Hoa vừa trông thấy Tô Lạc Ly thì bắt đầu khóc như mưa.
“Đồ ngốc, không trách cô được, nếu là người khác thì cũng như vậy thôi.” Tô Lạc Ly lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho Lê Hoa, “Được rồi, đừng khóc nữa.”