Trông bộ dáng của Lê Hoa, Tô Lạc Ly không nhịn được cười.
“Sao trông như cô còn tức hơn cả tôi thế?”
“Mợ chủ, mợ không thể để mặc người phụ nữ khác đè đầu cưỡi cổ mợ thế này được.”
Lê Hoa kéo tay Tô Lạc Ly, sợ Tô Lạc Ly bị bắt nạt.
“Trong mắt cô tôi dễ bị bắt nạt thế sao? Cô yên tâm đi, tôi mới là cô Ôn.”
“Đúng! Mợ chủ, mợ nghĩ thế này là đúng, mợ mới là cô Ôn! Người phụ nữ khác, hễ muốn quyến rũ cậu chủ thì đó là kẻ thứ ba!”
Đột nhiên Lê Hoa như hiểu ra gì đó.
“Mợ chủ, lần này chúng ta đến là để ra oai phủ đầu người phụ nữ đó đúng không?”
Lê Hoa vội vỗ tay tán thưởng.
Tô Lạc Ly vừa thở dài vừa lắc đầu, không nói gì.
Xe đến hoa viên Crystal thì bị bảo vệ chặn lại ở cổng.
Lê Hoa lập tức ló đầu ra.
“Xe của mợ chủ mà mấy người cũng dám chặn lại, gan lớn thật đấy!”
Hai bảo vệ cổng đưa mắt nhìn nhau.
“Mợ chủ?”
“Đúng vậy, nếu cậu chủ biết được thì hai người đợi mà bị đuổi đi, còn không mau mở ra!” Lê Hoa tức giận quát.
Hai bảo vệ lập tức mở cổng, xe chạy thẳng vào trong sân.
Cũng rất lâu rồi Lê Hoa không về đây, vừa về đến cũng rất phấn khích.
Hai người cùng vào phòng khách của biệt thự.
Lê Hoa để thực phẩm bồi bổ mang đến xuống sàn.
“Mợ chủ, ở đây tôi có vài chị em có quan hệ rất tốt, đã lâu rồi chưa gặp họ, tôi đi chào hỏi họ một tiếng được không?”
“Cô đi đi.”
“Vâng, cảm ơn mợ chủ.” Lê Hoa tung tăng rời đi.
Phòng khách này quả thực rất lớn, Tô Lạc Ly ngước mắt nhìn, trần nhà rất cao, cô cảm thấy hơi hoa mắt.
Có một người giúp việc đi vào, thấy Tô Lạc Ly đứng ở giữa phòng khách.
“Cô là ai vậy? Đây là chỗ cô có thể tùy tiện vào sao? Bảo vệ ở cổng không chặn cô lại à? Mấy người này làm việc kiểu gì thế chứ?”
Tô Lạc Ly đến nhưng không nói trước với người ở bên này, tất nhiên cũng không ai biết cô đến.
Huống hồ cũng chẳng có ai biết cô là cô Ôn.
“Phiền cô cho tôi hỏi…”
Tô Lạc Ly còn chưa nói xong thì người giúp việc đã mở cửa.
“Hỏi gì mà hỏi, nhân lúc bảo vệ chưa đến thì mau đi đi! Nếu không tôi gọi người đến đuổi cô đi đấy, cô biết đây là đâu không hả?”
Người giúp việc này cũng rất hung hăng hống hách, hoàn toàn không xem Tô Lạc Ly ra gì.
“Ở đây có cô Tiêu không?”
Tô Lạc Ly kiên nhẫn hỏi.
“Cô Tiêu? Cô là gì của cô ấy?”
“Tôi là bạn, đến thăm cô ấy.”
Vừa nghe cô là bạn của Tiêu Mạch Nhiên, người giúp việc này lập tức quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ.
“Hóa ra là bạn của cô Tiêu à, thành thật xin lỗi, mau vào ngồi đi, tôi đi gọi cô Tiêu ngay.”