“Vậy bố em sẽ phải vào tù thật à?”
“Ông ấy là chủ tịch, cũng là người đại diện về mặt pháp lý, chịu trách nhiệm lớn nhất. Anh đoán là ông ấy sẽ bị phạt đấy.”
Ôn Khanh Mộ vẫn thật lòng đáp cô: “Sao thế? Em mềm lòng rồi à?”
“Sức khỏe của bố em không được tốt lắm, cũng không biết là có thể chịu được cảnh ngục tù hay không.”
Hai ngày qua, càng ngày Tô Lạc Ly lại càng cảm thấy không nỡ.
Ôn Khanh Mộ kéo tay Tô Lạc Ly, ôm cô vào lòng mình.
“Em yên tâm đi, anh đã gọi điện cho Lục Sơn của tập đoàn Sùng Sơn rồi. Ông ta đã đồng ý là sẽ không gây áp lực nữa, cũng tỏ vẻ là sẽ thông cảm và tha thứ, ông ta cũng sẽ nói đỡ với thẩm phán, như vậy nếu có bị phạt thì cũng lắm cũng chỉ giam giữ khoảng một hai năm thôi.”
Tô Lạc Ly ngạc nhiên nhìn Ôn Khanh Mộ, hóa ra dù cô không nói thì anh vẫn sẽ giúp cô.
“Sao anh không nói cho em biết thế?”
“Anh biết ngay là em sẽ mềm lòng mà.” Ôn Khanh Mộ sờ chóp mũi của Tô Lạc Ly: “Anh đã giải quyết từ trước, để em không phải hối hận rồi.”
Tô Lạc Ly ôm chầm lấy cổ của Ôn Khanh Mộ: “Cảm ơn chồng!”
“Nếu em muốn cảm ơn anh thì em hãy làm một lần tử tế với em nào.”
Ôn Khanh Mộ bế Tô Lạc Ly lên rồi đặt thẳng cô lên giường: “Em có biết là mấy hôm nay, mỗi lần chúng ta yêu đương với nhau, em không hề tập trung chút nào không?”
“Em làm thế à?”
“Tất nhiên là có rồi, nếu sau này em còn làm thế nữa thì anh sẽ lăn lộn em trên giường, khiến em ngày nào cũng phải nằm yên trên đó, để xem em có còn tâm trạng nào để nghĩ đến những chuyện khác nữa không!”
Ôn Khanh Mộ nhéo cằm Tô Lạc Ly với vẻ bá đạo, sau đó ngậm lấy môi cô.
Ngày hôm sau là ngày diễn ra phiên tòa, Lục Sơn quay về từ một nơi rất xa.
Tô Khôn và toàn bộ những người quản lý chính của công ty rượu Tô Ký đều ra hầu tòa.
Nhưng điều bất ngờ là mấy ngày trước, Lục Sơn còn ồn ào định dồn công ty rượu Tô Ký vào chỗ chết, lúc lên tòa lại đổi ý. Ông ta nói rằng mình đã tha thứ cho Tô Khôn và hai bên đã hòa giải với nhau ở ngoài tòa rồi.
Tất nhiên là lúc tuyên án, quan tòa cũng sẽ tham khảo của nguyên cáo, nên vì thế mà giảm nhẹ hình phạt đi.
Cuối cùng thì Tô Khôn chỉ bị phạt tù một năm án treo, phạt tiền mặt ba triệu, đồng thời Tô Nhược Vân cũng bị xử phạt hai triệu.
Công ty rượu Tô Ký bị niêm phong, công ty và xưởng sản xuất đều bị nhà nước thu hồi lại.
Đây là kết quả tốt nhất rồi.
Về đến nhà, Tô Khôn ngồi ở ghế sofa rồi òa khóc.
“Tôi còn tưởng là mình sẽ không về được nhà mất rồi, hu hu hu…” Ông ta che mặt rồi khóc òa lên.
Vương Vãn Hương cũng thở phào nhẹ nhõm: “Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi.”
Tô Nhược Vân đỡ phần bụng đang lồi lên của mình, cũng thầm cảm thấy rất vui.
“Ông nó ơi, cuối cùng ông trời cũng mở to mắt ra rồi, sao tên Lục Sơn kia lại nói đỡ cho chúng ta vậy? Chẳng lẽ là nhờ Diệu Diệu?”