Sau vài giờ họp, đầu óc Ôn Khanh Mộ cũng như trên mây.
“Cô Tiêu Mạch Nhiên ạ”
“Ồ? Không phải đến để tự thú đấy chứ?”
Ôn Khanh Mộ cười khẩy.
“Bảo cô ta đến văn phòng gặp tôi đi.”
“Vâng”
Nhưng khi Tiêu Mạch Nhiên tới văn phòng Ôn Khanh Mộ, trông cô ta rất mệt mỏi.
Sắc mặt hơi tái, nhìn cả người có hơi tiều tuy
Lại thêm phải chờ hai tiếng rưỡi, thậm chí còn không uống nước nên đôi môi đã hơi
bong tróc.
“Tìm tôi có chuyện gì không?” Giọng điệu Ôn Khanh Mộ vẫn thờ ơ, lãnh đạm.
“Anh Khanh, em đến đây để xin lỗi anh.”
“Xin lỗi?”
“Đúng vậy, em nghe Dạ Bân nói Lạc Ly đã biết chuyện trước đây mình từng làm phẫu thuật nạo thai. Khi ấy Dạ Bân còn hỏi có phải do em làm không, em trả lời rất thẳng thắn với anh ấy rằng không phải em, sau này em mới biết là Hạ Liên làm.”
Ôn Khanh Mộ không ngắt lời cô ta, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Hạ Liên nhờ một người bạn trong Hội liên hiệp phụ nữ gọi cho Lạc Ly, lúc ấy Lạc Ly mới biết mình từng làm phẫu thuật nào thai. Hạ Liên không chỉ là trợ lý của em mà còn là chị em tốt của em, có tâm sự gì em đều nói hết cho em ấy. Lần này em ấy cũng thấy bất bình thay em nên mới làm ra
chuyện hồ đồ đó. Mặc dù chuyện này không phải em làm, nhưng cũng vì em mà ra.”
Tiêu Mạch Nhiên lặng lẽ cúi đầu.
“Thấy bất bình thay?” Ôn Khanh Mộ không hiểu bốn chữ này lắm.
“Đúng thế, Hạ Liên biết tình cảm của em dành cho anh, biết em để tâm anh thế nào, cũng biết em đã nâng đỡ Lạc Ly ra sao nên em ấy cảm thấy Lạc Ly đã cướp anh đi, còn nói vì Lạc Ly quá mưu mô nên em ấy mới làm như vậy. Em đã giải thích với em ấy rồi, nhưng con bé này thật sự rất cứng đầu”
Ôn Khanh Mộ thật sự không biết nên nói gì.
“Ha Liên còn nói em có thể vì anh mà hy sinh mạng sống, tại sao anh luôn giấu giếm sự thật anh đã kết hôn với người khác… Em nói với em ấy rằng chuyện tình cảm không thể gượng ép”
Quả thật Ôn Khanh Mộ có chút áy náy với Tiêu Mạch Nhiên.
“Thôi, không nhắc đến những chuyện này nữa, là em có lỗi với anh và Lạc Ly. Anh muốn giải quyết thế nào thì tuỳ anh, chỉ là anh đừng truy cứu Ha Liên, em ấy cũng là vì em thôi.”
Tiêu Mạch Nhiên nói một cách chân thành.
Mỗi một câu của cô ta đều đang nhắc nhở Ôn Khanh Mộ.
Tất cả những gì cô ta đã hy sinh cho anh, cô ta yêu anh sâu đậm như thế nào và cô ta độ lượng ra sao.
“Tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, sự việc đã qua rồi, tôi và Ly Ly cũng đang chuẩn bị có thêm đứa nữa”
Ôn Khanh Mộ nặng nề nói từng chữ.
Khi nghe thấy lời này, Tiêu Mạch Nhiên chợt ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ không tin được.
“Anh Khanh, đáng ra em không nên quan tâm đến chuyện vợ chồng anh, nhưng anh. anh không thể có con, lỡ như..”
Tiêu Mạch Nhiên và Dạ Bân đều nghĩ giống nhau, đều không muốn Ôn Khanh Mộ có con.
“Vì Ly Ly, tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro một phần mười nghìn này”
Tiêu Mạch Nhiên lại một lần nữa ngạc nhiên không thốt nên lời.
Ôn Khanh Mộ yêu Tô Lạc Ly nhường nào mới sẵn sàng cho cô sinh con chứ?
“Được, em hiểu rồi.”
“Cô về đi, tôi điều tra chuyện này cũng chỉ Vì muốn biết ai ở sau lưng hại tôi thôi.”
“Anh Khanh, em thật sự không có ý hại anh, anh phải tin em!”
“Tôi biết, hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, tôi cũng không muốn truy cứu nữa, cô về đi”
Những lời Tiêu Mạch Nhiên nên nói đã nói xong, ôn Khanh Mộ cũng hạ lệnh đuổi khách, cô ta không có lý do gì để không rời đi. cứ thể vậy.
Truyện đang được up trong nhóm thu phí rồi các bạn nhé. Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!.
Cô ta lặng lẽ ra về.
Ôn Khanh Mộ cũng thở dài, Tiêu Mạch Nhiên đã tìm tới cửa, anh cũng không còn cách nào khác là phải dừng chuyện này lại tại đây.
Khu Rainbow.
Ôn Khanh Mộ về hơi muộn, dù sao đã gần đến tết, Tập đoàn Dark Reign cũng sắp nghỉ lễ nên gần đây anh rất bận.
Anh vào nhà nhưng không thấy Tô Lạc Ly đâu.
“Mợ chủ đâu?”
“Mợ chủ đang ở trên tầng ạ. Cậu chủ nhớ mợ chủ đến mức nào mà cứ đi làm về là lại hỏi cô ấy ở đâu thế?” Lê Hoa nói đùa.
Ôn Khanh Mộ nở nụ cười xấu xa rồi nháy mắt với Lệ Hoa, sau đó đi thẳng lên tầng.
Tô Lạc Ly đang nằm bò trên ban công phòng ngủ, ngẩn người nhìn ra ngoài.
Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng đi tới.
“Đang nhìn gì vậy?”.
Khuôn mặt Tô Lạc Ly đầy ắp ý cười.
“Nhìn trăng đó, trăng hôm nay thật đẹp.”
Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
“Không đẹp bằng em?
“Anh chỉ biết nói những lời ngọt ngào thôi. Hôm nay đi về em thấy trên đường đã bắt đầu treo đèn lồng rồi, còn bán rất nhiều tranh Tết và câu đối nữa, trong trung tâm thương mại cũng một màu đỏ rực, rất vui tươi, càng ngày càng có không khí Tết”
Ôn Khanh Mộ không có khái niệm về nhũng chuyện như năm mới.
“Nếu em thích thì anh cũng sẽ trang trí cho nhà chúng ta thành một màu đỏ rực rỡ.”
Tô Lạc Ly nhìn mặt trăng bên ngoài với vẻ đầy mwo ước.
“Hồi nhỏ em ghét Tết nhất, Tết là cơn ác mộng của em và Kiểm Mặc. Đây là lần đầu tiên em muốn đón tết đấy.”