“Cô là đứa con bất hiếu, cũng biết gọi lại cho tôi cơ à, tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc mà cô không nghe, cô không còn coi người bố như tôi ra gì nữa đúng không?”
Đầu kia vừa bắt máy, cô lập tức nghe thấy một tràng mắng chửi của Tô Khôn.
“Ông có chuyện gì không?”
“Cô hỏi thế là sao? Ngay cả một tiếng bố cô cũng không gọi đúng không? Tôi cho cô biết, cô mau về nhà ngay lập tức!”
Dứt lời ông ta cúp máy.
Tô Lạc Ly cầm điện thoại với vẻ suy tư, có lẽ cô thực sự nên về nhà một chuyến.
Cô lập tức gọi điện thoại cho tài xế, bởi vì nếu xong việc sớm cô sẽ về nhà cho nên tài xế vẫn luôn ở đây, vệ sĩ cũng âm thầm theo sát bảo vệ cô an toàn.
Tô Lạc Ly đến nhà họ Tô.
Trong phòng khách, Tô Khôn và Vương Vãn Hương ngồi trên ghế sofa.
Trông thấy Tô Lạc Ly trở về, Vương Vãn Hương lập tức hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, xem ai trở về kìa? Chẳng phải là cô cả Tô của chúng ta sao? Cái cô Tô mà ăn cây táo rào cây sung, chỉ muốn khiến nhà chúng ta phá sản ấy!”
Tô Lạc Ly không để ý tới giọng nói quái gở của Vương Vãn Hương, đi thẳng đến trước mặt Tô Khôn.
Hai vệ sĩ theo sát phía sau cô.
“Bố, bố gọi con về có chuyện gì?”
“Tôi hỏi cô, rượu của công ty có vấn đề có phải do cô làm hay không? Cô và cái cậu họ Giang trong ngoài phối hợp, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tô Khôn vừa nói vừa vỗ bàn.
“Chuyện người ta phải vào viện sau khi uống rượu là thật, con và giám đốc Giang chỉ muốn mượn chuyện này để nhắc nhở bố chỉnh đốn dây chuyền sản xuất thôi.”
“Ông nghe thấy chưa? Con ranh chết tiệt này thừa nhận nó làm rồi kìa! Mày là con ranh chết tiệt, sao mày độc ác thế? Ngay cả chuyện này mà mày cũng làm được, có phải bố mày chết rồi thì mày mới thấy thoải mái hay không!”
Từ nãy đến giờ Tô Lạc Ly không nhìn Vương Vãn Hương lấy một cái, cô đã chịu hết nổi người phụ nữ này rồi.
“Bố, dạo này rượu nhà chúng ta quả thực xảy ra rất nhiều vấn đề, giám đốc Giang đã nói cho con biết rồi, nếu tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, con khuyên bố hãy lập tức chỉnh đốn dây chuyền sản xuất, nhanh chóng thu hồi rượu kém chất lượng để tránh làm lớn chuyện, nếu không sẽ không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng bồi thường thôi đâu, mà đó là phạm tội đấy ạ!”
Tô Khôn kinh ngạc.
Vương Vãn Hương thấy Tô Khôn sợ hãi thì vội vàng nói: “Ông còn nghe đứa con gái bất hiếu này làm gì! Nếu không phải tại cô ta thì nhà chúng ta đâu có xảy ra chuyện lớn như vậy? Tất cả rượu đều được ủ từ lương thực, uống làm sao mà có vấn đề được? Huống chi rượu nhà chúng ta được ủ bao nhiêu năm nay!”
“Mấy người ủ rượu thế nào trong lòng mấy người rõ nhất, bố, con không muốn nhiều lời với bố, nếu như bố nghe con lập tức dừng sản xuất để chỉnh đốn, thu hồi toàn bộ rượu kém chất lượng thì có lẽ con còn có thể bảo đảm cho bố một con đường sống!”
“Ông xem con gái ông đi, dừng sản xuất để chỉnh đốn khiến ông tốn bao nhiêu tiền, thu hồi rượu phải mất bao nhiêu tiền? Cô ta làm vậy là vì không muốn thấy chúng ta sống tốt thôi!”